Trong hoàng cung, gương mặt già nua của Trần Chính Nho lộ ra ý cười. Khuôn mặt của ông rã rời, tự phế đi nho vị đã khiến ông vô cùng suy yếu.
Nhưng sau khi thấy cảnh này, ông bỏ đi tất cả rã rời, thay vào đó chính là vui sướng.
Cố Ngôn, Vương Tân Chí, Lý Ngạn Long, Thượng thư Lục bộ và nhóm quốc công đều vô cùng kích động.
Bọn họ quá mức kích động. Dù sao thì ở trong tuyệt cảnh thế này, Hứa Thanh Tiêu thành Thánh.
Đã ngăn cơn sóng dữ.
Khiến cho người ta không nhịn được mà rơi lệ, cũng làm cho người ta không hiểu sao lại dâng trào nhiệt huyệt.
“Chúc mừng bệ hạ, Đại Ngụy thịnh thế đã xuất hiện!”
Có người mở miệng nhìn về phía Nữ đế rồi nói như vậy.
Bên ngoài điện, Nữ đế lẳng lặng nhìn tất cả mọi chuyện. Nàng nhìn qua vị trí của Hứa Thanh Tiêu, trong mắt là vui sướng tràn ngập.
Vui sướng phát ra từ trong nội tâm.
Có điều nàng không hiểu ta mình lại vui như vậy, không phải bởi vì chuyện Hứa Thanh Tiêu thành Thánh có thể mang lại cho Đại Ngụy những gì.
Mà là Hứa Thanh Tiêu thành Thánh, nàng rất vui vẻ, niềm vui xuất phát từ sâu trong lòng.
Không ai biết, thậm chí bao gồm chính bản thân nàng cũng không rõ, nội tâm của nàng đã có thay đổi.
Cũng chính vào lúc này, một âm thanh vang lên, là giọng của Trần Chính Nho.
“Chúng ta, bái kiến Hứa Thánh.”
Ông vừa nói, vừa hướng về phía vị trí của Hứa Thanh Tiêu mà cúi đầu thật sâu.
Theo tiếng nói của Trần Chính Nho vang lên, đám người lập tức mở miệng theo, cúi đầu hướng về phía Yên Vân phủ.
Cho dù là Nữ đế thì vào thời khắc này cũng hơi cúi đầu về phía Yên Vân phủ, tuy không phải đại lễ nhưng cũng là hành lễ.
Mặc dù hứa Thanh Tiêu chỉ là Bán thánh, nhưng hắn nhận được một nửa quốc vận của Đại Ngụy, đương nhiên Nữ đế có thể cúi đầu vì vậu.
Hiện tại, một nửa quốc vận của Đại Ngụy đã ở trên người Hứa Thanh Tiêu.
Mà cũng đúng vào giờ phút này.
Hứa Thanh Tiêu cũng cất tiếng.
“Lúc ta thành Thánh, quân tử Đại Ngụy, người người như rồng.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, theo tiếng nói này vang lên, trong chốc lát từng đạo thánh quang tỏa ra từ trong cơ thể của Hứa Thanh Tiêu bay về phía Đại Ngụy.
Bên trong quốc đô, trong hoàng cung, Trần Chính Nho và Vương Tân Chí được Thánh quang chiếu rọi.
Rất nhanh trong cơ thể hai người đã ngưng tụ Hạo nhiên chính khí mới. Hạo nhiên chính khí này tinh khiết hơn nhiều sơ với Hạo nhiên chính khí trong cơ thể lúc trước.
Hạo nhiên chính khí tràn ngập, trên đỉnh đầu hai người xuất hiện ngọc quan. Đây là thiên địa ngọc quan.
Hai người bọn họ đạt Thành thiên địa Đại nho.
Phù!
Đại nho Văn cung nhìn thấy cảnh này, bọn họ đều trợn trắng mắt lên.
Hai người Trần Chính Nho và Vương Tân Chí tự phế đi nho vị, củng cố Đỉnh Quốc Vận.
Còn bây giờ, Hứa Thanh Tiêu nói một câu.
Chẳng những khiến Trần Chính Nho và Vương Tân Chí khôi phục lại Nho vị, thậm chí còn đột phá thành Thiên địa đại nho.
Chuyện này làm sao không khiến người đọc sách của Văn cung không kinh ngạc, lại làm gì có chuyện không khiến các Đại nho của văn cung ganh tỵ?
Không chỉ là Trần Chính Nho và Vương Tân Chí.
Từng chùm ánh sáng chiếu rọi đi đến, vẫn chưa chui vào trong cơ thể của bách quan.
Hạo nhiên chính khí tràn ngập trong Hoàng cung.
Trong chốc lát.
Trên mặt Cố Ngôn lộ ra vẻ kinh sợ.
“Ta… vậy mà ta đã thành Đại Nho sao?”
“Úi! Ta cũng thành Đại nho sao?”
“Thủ Nhân, à, không đúng, cách làm của Hứa Thanh đây cũng quá kinh khủng rồi chứ? Vậy mà ta cũng thành Đại nho!”
Cố Ngôn, Lý Ngạn Long, Chu Nghiêm, Trương Tinh, cả bốn người đều trở thành Đại Nho giống nhau.
Trong cơ thể của bọn họ không có bao nhiêu Hạo nhiên chính khí, chỉ trong nháy mắt đã đột phá Đại nho, không cần minh ý, không cần lập ngôn cũng không cần viết sách.
Bởi vì Hứa Thanh Tiêu minh ý cho bọn họ, lập ngôn cho bọn họ, viết sách cho bọn họ.
Đây mới thực sự là Nho đạo.
Lập tâm vì trời đất, lập mệnh vì dân sinh, vì kế thừa tuyệt học thánh nhân, mở thái bình vì vạn thế.
Chỉ cần phù hợp một điều kiện trong đó là có thể đạt thành Đại nho.
“Ta! Ta! Ta! Sao lại không thành Đại nho?”
An quốc công mở miệng. Ông ta hơi nhíu mày mở miệng nói như thế, cả đám người nhìn sang. Họ vô thức coi An quốc công cũng đã trở thành Đại nho, kết quả nghe xong lời này thì lập tức trầm mặc.
Khác lắm, một tên quan võ mà cũng muốn trở thành Đại nho sao?
Giờ phút này, vương triều Đại Ngụy, tài hòa tràn ngập ba vạn dặm.
Không chỉ có bọn họ mà toàn bộ kinh đô Đại Ngụy có không ít người dược thánh quang gia trì, bọn họ đều là quân tử.
Có quy ẩn núi rừng, có trồng người thành tài, có phát dương Thánh đạo.
Bọn họ có rất nhiều cống hiến cho Nho đạo, mặc dù không có tiếng tăm gì nhưng cũng thủ vững mấy chục năm chưa hề dao động. Mà hôm nay, Hứa Thanh Tiêu đã báo đáp bọn họ.
Trên dưới văn cung đều trầm mặc hoàn toàn.
Hứa Thanh Tiêu chẳng những trở thánh Thánh mà hơn hết còn có những cách làm như vậy. Dù là Văn cung cũng không thể khiến một người bình thường, trực tiếp trở thành Đại nho.
Nói cách khác, lần này Hứa Thanh tiêu làm ra một Văn cung siêu việt.
Trên dưới Văn cung đều biết, đại thế đã mất rồi!
“Lúc ta thành Thánh, quốc vận Đại Ngụy, hưng thịnh vạn năm.”
“Nguyện con dân Đại Ngụy ta không bị khổ lạnh, không chịu nạn đói, không chịu chiến hỏa, an cư lạc nghiệp.”
Chỉ là giọng nói của Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa dừng lại.
Hắn tiếp tục mở miệng. Đây là tiếng nói lần hai của hắn.
Theo tiếng nói này vang lên.
Dân ý vô cùng vô tận tràn vào đỉnh quốc vận Đại Ngụy.
Vốn dĩ quốc đỉnh có chút mờ ảo, giờ phút này lại tràn ra từng sợi khí tím, thể tích tăng bạo gấp mười lần, tản ra sự uy nghiêm khủng khiếp.
Mọi người kinh ngạc. Trong kinh đô Đại Ngụy, nhóm bách quan nhìn thấy cảnh này thì càng trợn to hai mắt ra nhìn.
Hoài Ninh Vương phủ, Hoài Ninh thân vương nhìn chằm chằm về phía đình quốc vận, trong cổ họng phát ra giọng điệu không thể nào tin được.
“Quốc vận biến đổi!”
Trong mắt của hắn ta đầy vẻ rung động.
Quốc vận Đại Ngụy vẫn luôn suy bại, nhưng bây giờ lại đạt được biến đổi mà xưa nay chưa từng có.