Tên này đã hoàn toàn biến mình thành binh khí hình người, vứt bỏ tất cả thứ mà loài người nên nắm giữ, dục vọng, cảm giác đau, vị giác, hắn ta là một quái vật, nhưng không thể phủ nhận sức mạnh và dũng khí của hắn ta.
Đã đạt đến sự tồn tại cường đại nhất trong số người đưa thư mà Triệu Khách đã biết.
Chỉ là như thế còn chưa đủ, bởi vì hắn cũng không muốn chết trên tay hắn ta.
Hai tay Triệu Khách nắm chặt cây quyền trượng trên tay, thử dùng hết lực lượng cả người điều động lực lượng tự nhiên dày đặc xung quanh.
Lại kích hoạt một năng lực khác của “Tự nhiên chi nộ”, Tự nhiên chi mâu!
Trong tích tắc, nguyên tố tự nhiên trong không gian xung quanh điên cuồng hội tụ vào phía trên quyền trượng, trong chốc lát quyền trượng hóa thành trường mâu.
Thân mâu bằng đá điên cuồng tuôn ra kết cấu chất gỗ, khiến nhiệt độ của ngọn lửa nhanh chóng tăng vọt.
Dựa vào lực lượng gió bão, ngọn lửa hội tụ xung quanh thân mâu điên cuồng xoay tròn.
Chỉ thấy lúc Triệu Khách ném trường mâu trên tay ra ngoài, ánh sáng xung quanh cũng theo đó ảm đạm.
Một luồng gió lốc cuồng bạo theo tia điện màu xanh, khiến trường mâu dựa vào tia điện từ trường gia tốc trong gió lốc.
Trong chốc lát trường mâu như là một tia chớp đụng vào trên lồng ngực Nhục quỷ.
Trước mặt hai người chợt bộc phát ra một ngọn lửa khó mà hình dung, sau đó cũng là nổ tung! Nguyên tố nổ tung điên cuồng mãnh liệt!
Trong chớp nhoáng này, dù là Triệu Khách hay Nhục quỷ trên khuôn mặt đều bị nhuộm lên một tầng hơi nóng như là ánh lửa.
Bóng dáng của hai người trở nên mơ hồ trong ánh sáng mạnh.
Một quả cầu lửa có thể nhìn rõ ràng từ chỗ rất xa.
Chỗ rừng cây của Triệu Khách và Nhục quỷ như bồ công anh nở rộ trong lửa mạnh, biến thành tro tàn màu đen tung bay ở trên bầu trời.
Mặt đất chịu lực trùng kích của nguyên tố hỗn loạn chậm rãi phân mảnh.
Quá trình này rất chậm, nhưng chỉ mấy giây sau đã nhanh chóng mở rộng kéo dài, hình thành một trận tai nạn kinh khủng, khiến tất cả cảnh vật trong vòng trăm mét hoàn toàn bao trùm trong sự đả kích mang tính hủy diệt.
"Hít!"
Cảm nhận được dao động kinh người trước mắt, lông tóc trên người Hắc Báo đứng cách ngàn mét cũng đang run rẩy.
Uy lực kinh người như vậy, e rằng phi đạn mà Yuri mang theo cũng kém xa.
Không dám tưởng tượng, nếu hắn ta bị cuốn vào trong đó, dựa vào tốc độ của hắn ta có thể may mắn thoát khỏi tai nạn hay không.
Hắc Báo cũng đồng thời chú ý tới, dấu chấm đỏ đại diện cho Nhục quỷ đang biến mất trên khôi giáp khung xương của hắn ta.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Nhìn năng lượng nóng nảy phía xa đã bắt đầu lắng lại, Hắc Báo cẩn thận đi đến trung tâm nổ tung.
Trong không khí tràn ngập bụi mù dày đặc gay mũi, thậm chí chỉ nhẹ nhàng hô hấp, trong miệng cũng cảm nhận được vị than cốc đắng chát.
"Cạch!"
Trên mặt đất đã hoàn toàn bị thay đổi hình dáng, một chân đạp lên cảm giác như đạp lên bánh bích quy giòn, vang lên rắc rắc.
Sau khi đợi sương đen thật dày tản ra, Hắc Báo loáng thoáng thấy rõ bóng dáng hai người.
"Còn sống?"
Sau khi trong lòng giật mình, chỉ thấy Hắc Báo nhanh chóng trốn kín sau tảng đá, thật sự không biết, mặc dù tốc độ của hắn ta rất nhanh, nhưng tiếng bước chân trước đó đã sớm bán đứng hắn ta.
Hai người Triệu Khách và Nhục quỷ nhìn Hắc Báo ẩn nấp vô cùng buồn cười, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ quái dị.
Triệu Khách ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đã bị hủy dung của Nhục quỷ.
"Thật bất ngờ, nếu lại lựa chọn, ta sẽ giao thủ với ngươi nữa."
Nhục quỷ hơi ngạc nhiên, cơ bắp bị xé nứt trên mặt đã khiến hắn ta không thể bật cười, nhưng ánh mắt tan rã đã không có ý chí chiến đấu như trước đó.
Cúi đầu xuống nhìn cánh tay của mình đâm xuyên qua lồng ngực Triệu Khách, trong ánh mắt hiện ra một tia tiếc hận.
Rất đáng tiếc, thật sự rất đáng tiếc.
Khoảng cách đến trái tim chỉ thiếu một chút như vậy, khoảng cách này cứ như lúc này hắn ta dùng dùng thêm chút sức lực, có thể đưa tiểu tử trước mắt vào địa ngục.
Nhưng... Hắn ta thật sự không có sức lực nữa.
Tầm mắt đã bắt đầu trở nên mơ hồ, Nhục quỷ biết hắn ta đã đến cực hạn, liếc mắt nhìn thoáng qua vị trí ẩn núp của Hắc Báo, hắn ta không cam tâm.
Kết quả sau cùng lại rơi vào tay của người khác, đột nhiên Nhục quỷ hơi thích tên khốn trước mắt.
Thậm chí hy vọng hắn đừng chết như vậy, ít nhất đừng chết trên tay Hắc Báo.
Muốn nói điều gì đó, nhưng hắn ta đã không cảm giác được cái cằm của mình.
Theo một cơn gió lạnh thổi đến, ánh mắt Nhục quỷ trở nên ảm đạm, sau khi trái tim của hắn ta lại cố sức giãy giụa co quắp một chút, cuối cùng không chịu nổi gánh nặng ngừng đập.
"Rắc rắc rắc..."
Chỉ thấy thân thể Nhục quỷ dần bắt đầu vỡ vụn, vốn phải là nhục thể không thể phá vỡ, lại nứt vỡ từng chút một.
Theo một tiếng ầm ầm, vị cự hán nhục thể có thể so sánh với kim cương này lại ầm vang ngã xuống đất.
"Bịch ầm!"
Không có Nhục quỷ chống đỡ, thân thể Triệu Khách theo đó ngã thẳng xuống mặt đất, cánh tay đâm thủng ngực vẫn cắm ở trên lồng ngực của hắn.
Triệu Khách nằm trên mặt đất, không để ý tới tiếng nhắc nhở không ngừng truyền đến trong sách tem.