Nhìn cánh tay cắm ở trên lồng ngực của hắn, thậm chí Triệu Khách hơi muốn cười, hình như lần trước hắn giết chết Dương lão hắc, cũng bị đánh thảm như vậy.
Điều này khiến Triệu Khách không khỏi nghĩ tới câu danh ngôn "Lịch sử luôn có sự tương tự kinh người" kia.
Triệu Khách nhìn xác Nhục quỷ, thở dài một hơi.
Dưới tình huống trông như hắn chiếm thế chủ động, lại suýt nữa bị đối phương giết ngược.
Một trận chiến này, cũng khiến Triệu Khách nhận ra điều thiếu sót của hắn.
Sau cùng Tự nhiên chi mâu chỉ là một trong rất nhiều nguyên tố tự nhiên mà hắn thu được, dẫn đến lúc hắn bắn ra trường mâu, thân thể xuất hiện sự cứng đờ trong nháy mắt.
Rất ngắn chỉ khoảng hai giây, nhưng một giây cứng đờ này lại suýt lấy mạng hắn.
Nói đi cũng phải nói lại, sự cường đại của Nhục quỷ cũng vượt qua dự đoán của Triệu Khách.
Cũng như Nhục quỷ đã nói, người đưa thư trung cấp có sự chênh lệch rất lớn với người đưa thư hạ cấp.
Lớn bao nhiêu?
Một cái là trời, một cái là đất.
Hắn có thể đánh giết Nhục quỷ, trong đó có một phần là vận khí, cũng có một phần đến từ con tem của hắn.
Ngũ Quỷ chế tạo con tem dành riêng cho hắn thật sự rất cường đại.
Cho dù bộ con tem hệ tự nhiên này còn chưa gom góp trọn bộ, nhưng lực lượng thể hiện ra vẫn có thể nghiền ép người đưa thư đồng cấp.
Cũng như lúc đứng ở trên Everest, chạm tới một đám mây thổi qua bên người, có thể đây đã là đạt đến cực hạn.
Nếu đi lên nữa, chưa chắc Triệu Khách có vận may này, nhưng chẳng phải vận khí cũng là một bộ phận của thực lực sao.
Hắn chậm chạp đứng lên từ dưới đất, nửa dựa vào tảng đá.
Triệu Khách lấy ra một bình tinh hoa nhân sâm, uống một ngụm.
"Ừm... Lần sau thêm chút đường."
Gần đây thường xuyên uống tinh hoa nhân sâm, Triệu Khách đã uống đến mức cảm thấy ngấy, nếu lần này có thể còn sống trở về, hắn định cải tiến tinh hoa nhân sâm một chút.
Tiện tay ném cái bình trống trên tay sang một bên, Triệu Khách quay đầu nhìn về phía Hắc Báo.
"Này, đừng trốn nữa, nửa bàn chân của ngươi lộ ra ngoài tảng đá kìa."
Triệu Khách hô lên như thế, Hắc Báo trốn ở phía sau tảng đá lập tức ngạc nhiên, cúi đầu nhìn, quả nhiên hắn ta quá cẳng thẳng, nửa bàn chân đã bị lộ ra ngoài.
Xung quanh đừng nói là cây, ngay cả một cọng cỏ cũng không có, bàn chân hắn ta đen như mực, chỉ cần không phải bị mù đều có thể thấy rõ ràng.
Vốn còn đang suy nghĩ hắn ta nên xuất hiện như thế nào, khiến tiểu tử này trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng một chút.
Nhưng đột nhiên bị người ta trực tiếp gọi ra, điều này khiến trong lòng Hắc Báo hơi không trên không dưới.
Ra ngoài?
Người ta gọi ngươi, ngươi liền đi ra ngoài sẽ rất mất mặt.
Không đi ra?
Hắn ta trốn ở chỗ này làm gì?
Hắn ta cũng không đi ỉa.
Trong lúc nhất thời, đầu óc Hắc Báo suýt nữa không xoay chuyển được, im lặng một hồi lâu mới đứng lên từ sau tảng đá.
Vẻ mặt không tình nguyện, nhăn nhăn nhó nhó như một cô vợ nhỏ.
Trên thực tế, Hắc Báo trốn ở sau tảng đá đã sớm nhìn rõ ràng tình huống, trong lòng dấy lên một trận sóng biển dao động, Nhục quỷ rất cường đại, hoàn toàn là một tên biến thái sẽ không chết.
Hắc Báo đã từng suy nghĩ, dựa vào lực lượng xé rách không gian của hắn ta, có thể giết chết hắn hay không.
Thậm chí hắn ta và Tuyết Nữ đã âm thầm mô phỏng rất nhiều lần, cho ra kết luận là... Không thể.
Hai người giao thủ, có lẽ hắn ta có thể đánh hắn trọng thương, nhưng muốn giết chết Nhục quỷ cũng không dễ dàng.
Thậm chí đối phương chỉ cần một cơ hội, có thể đưa hắn ta xuống địa ngục đi gặp Diêm Vương gia.
Nhưng lúc này một nam nhân như núi lại chết trên người một người đưa thư hạ cấp.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Hắc Báo nhìn về phía Triệu Khách đầy thần bí cùng không biết.
Đi ra từ sau tảng đá, Hắc Báo cảnh giác liếc nhìn xung quanh Triệu Khách một chút.
Sau khi xác định không có cạm bẫy gì, lúc này Hắc Báo mới cẩn thận tới gần.
Không phải Hắc Báo quá nhát gan, mà là thật sự bị Triệu Khách dọa sợ.
Không nói đến đủ loại thủ đoạn lừa gạt trước đó, chỉ dựa vào việc Triệu Khách giết chết Nhục quỷ có thực lực cường đại hơn mình.
Đã khiến Hắc Báo rung động sâu sắc, sao bây giờ Hắc Báo có thể coi đối phương là một người đưa thư hạ cấp.
Huống hồ, còn có một nguyên nhân, Triệu Khách quá bình tĩnh.
Trên khuôn mặt không nhìn ra vui giận khiến Hắc Báo không phân biệt được, rốt cuộc tên này giả vờ bình tĩnh hay thật sự đã tính trước.
"Tên này... Sẽ không ở lừa ta?"
"Không đúng, thương thế của hắn không thể làm giả, nơi này chỉ có hai người chúng ta, chẳng lẽ hắn còn có thể lật trời?"
"Ừm... Trước tiên chờ một chút, nếu thật sự bị thương cũng không sợ hắn chạy đi được."
Tâm trạng Hắc Báo rất phức tạp, giữ khoảng cách khoảng 20 mét, khoảng cách này đủ để hắn ta thấy rõ ràng mỗi một hành động của Triệu Khách.
Nếu hắn muốn giết hắn ta, khoảng cách như vậy cũng chỉ là việc trong chớp mắt.
"A!"
Triệu Khách thấy vẻ mặt chú ý cẩn thận của Hắc Báo, bĩu môi, lấy ra nhân sâm tinh to như một cây củ cải từ trong sách tem, cùng miếng thịt dã thú không biết tên.
Một tay cầm nhân sâm tinh mọng nước, một tay là miếng thịt nướng cháy.