Triệu Khách đã cảm nhận được ngạt thở, không khí trong phổi nhanh chóng xói mòn, bộ ngực vẫn có thể vận động chập trùng như hô hấp, nhưng khí thể không lưu động.
Thậm chí có thể nghe được tiếng máu của mình đang chảy, tư duy đại não vẫn bình thường.
Nhưng tế bào da của hắn bắt đầu vỡ ra, bắt đầu sôi trào, nhiệt độ bên ngoài thân thể nhanh chóng giảm xuống, thậm chí lục phủ ngũ tạng đều vỡ vụn.
Triệu Khách cảm nhận rất rõ ràng quá trình này, hắn biết, tiếp tục nữa thân thể của hắn sẽ nổ tung.
Đồng tử đã hoàn toàn bị áp lực xé rách, Triệu Khách thông qua cảm giác, cảm nhận được cự ly của mình đến thông đạo không gian càng ngày càng gần.
Triệu Khách kích hoạt át chủ bài bảo mệnh sau cùng năng lực đặc thù của “Tạo hóa châu”, Âm Dương sách.
Năng lực đặc thù 2: Âm Dương sách
Tiêu hao 3 điểm bưu điện chuyển đổi Âm Dương của bản thân.
Lúc chịu sát thương trí mạng, tự động kích hoạt năng lực lần này, sau khi kích hoạt ngươi sẽ phong tỏa sinh cơ trong thời gian ngắn ngủi, tranh thủ ít nhất thời gian một nén nhang cho bản thân.
Theo việc kích hoạt Âm Dương sách, trên người Triệu Khách hiện ra một tầng tia sáng kỳ dị, khiến cơn đau của Triệu Khách nhanh chóng giảm đi rất nhiều.
Bên ngoài thông đạo không gian, không biết chiếc quan tài đỏ thẫm kia được mở ra từ lúc nào.
Nữ nhân mặc váy đỏ, lộ ra chân nhỏ hoàn mỹ, nhẹ nhàng bước ra quan tài, lụa đỏ phất phới dưới trời sao.
Tóc dài đen nhánh như suối hoạt động giữa ngón tay trắng như tuyết, búi tóc được cuộn tròn, trên đầu mang theo châu quan màu đỏ.
Châu sức thật dài rung động rủ xuống, chập chờn giữa tóc mai, lông mày không tô lại, da không cần bôi phấn vẫn trắng nõn như son.
Môi đỏ thẫm bĩu một cái, xinh đẹp đỏ hồng, váy đỏ phất phới trong hư không, lộ ra dáng vẻ thướt tha, phong tình vạn chủng.
Đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm nhân loại giãy giụa trong trời sao trước mắt, nhỏ bé như con kiến đang vùng vẫy giãy chết.
Hắn thật sự vô cùng nhỏ bé, nhỏ bé đến mức nàng dùng một ngón tay là có thể bóp chết hắn.
Nhưng không biết vì sao nhìn hắn dốc hết sức vùng vẫy giãy chết, trong cặp mắt phượng kia luôn lóe ra từng tia chờ mong.
Lúc này, trong cảm giác của Triệu Khách đã phát hiện thông đạo không gian kia.
Thậm chí hắn có thể cảm giác được bóng dáng của nàng, váy đỏ phất phới trong trời sao, theo đó là từng sợi dây lụa đỏ tươi, vẫn xinh đẹp, mê người như tiên tử.
Đứng ở bên trong thông đạo không gian như là thê tử canh giữ chờ hắn về nhà.
Theo việc Triệu Khách đẩy Carrie vào trong thông đạo không gian, Triệu Khách cũng nhận được nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng điều khiến Triệu Khách càng chú ý hơn, cũng không phải nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Trong ngũ giác cường đại, trong đầu Triệu Khách hiện rõ ràng hình ảnh đôi môi kia hơi nhếch lên, nâng bàn tay ngọc ngà đưa về phía hắn.
Triệu Khách vô thức vươn tay muốn nắm lấy, nhưng lúc này Triệu Khách đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
"Vẫn chưa thể rời đi!"
Trong đầu Triệu Khách thoáng hiện ra hứa hẹn với Hình Thiên Ly, vệ tinh thông đạo không gian ở vị diện này, một khi chui vào, hắn không thể hủy diệt vệ tinh này.
Nghĩ tới đây, Triệu Khách nhanh chóng thu hồi bàn tay của mình, nhếch miệng cười một tiếng, chỉ thấy bắp thịt trên mặt nứt ra vì biên độ nụ cười này.
Không có âm thanh, chỉ là giật giật bờ môi.
"A??"
Động tác của Triệu Khách hơi nằm ngoài dự đoán của nàng, cặp mắt phượng kia nhìn chằm chằm bờ môi Triệu Khách khẽ nhúc nhích, thử đọc: "Lão tử... Hôm nay... Không hiến lương!"
Đúng vậy, xuyên qua thông đạo không gian, hắn có thể đắc ý nằm trong ôn nhu hương của Cơ Vô Tuế...
Chậc, được rồi, có vẻ cũng không phải rất ôn nhu.
Nhưng vừa nghĩ tới, cảm giác lần trước bàn tay coi như không xương kia khẽ vuốt trên người hắn.
Triệu Khách khó tránh khỏi cảm thấy trong lòng xuân tâm dập dờn, nhưng hắn không bỏ xuống được, một câu nói vô cùng đơn giản của Hình Thiên Ly, thậm chí không có lời nói nhảm dư thừa, chỉ có hai chữ "tin ngươi".
Dường như đã khắc sâu vào trong cốt tủy của hắn.
Hắn không phải loại người nguyện ý không màng sống chết vì người khác, nhưng trong lòng cũng không muốn thiếu nợ người nào.
Ít nhất so sánh ôn nhu hương, hắn càng muốn lúc vô tình nhớ lại kinh nghiệm lần này, nghĩ tới sự rung động khắc sâu mà đám người Rayne, Hình Thiên Ly để lại cho hắn, chứ không phải sự áy náy với bọn họ.
Đương nhiên, ngoại trừ cái đó ra, trong lòng Triệu Khách còn có một tính toán nhỏ nhặt, hắn không muốn luôn bị Cơ Vô Tuế đối xử như dưa leo ngự dụng.
Hắn muốn phản kháng, muốn nắm giữ quyền chủ động trong mối quan hệ của hai người.
Ít nhất, cho dù là một con cá ướp muối, cũng nên xoay người một chút.
Trước kia không có cơ hội, nhưng bây giờ Triệu Khách đã thấy được cơ hội.
Cách một vị diện, dường như nàng không có cách nào với hắn.
Đã vậy, hắn sẽ cho nàng leo cây một lần.
Quyết tâm quyết định, lão tử không hiến lương!
Thấy nụ cười khiêu khích của Triệu Khách, trong ánh mắt Cơ Vô Tuế hiện lên vẻ khác lạ.
Vào lúc này, chỉ thấy Triệu Khách thôi động toàn lực gọi ra kiếm khí.
Những vệ tinh cỡ nhỏ đó không có tài liệu hấp thu như trên phi thuyền, Triệu Khách gọi ra kiếm khí, một kiếm chém về phía vệ tinh.