Hai người nhìn nhau, Hình Thiên Ly bất đắc dĩ cười khổ, ánh mắt nhìn Bách Lý còn đang nghiến răng không chịu khóc thành tiếng, nước mắt đã sớm vô dụng lăn xuống theo gương mặt.
"Này, bảo trọng!"
"Bảo trọng!"
Một tiếng bảo trọng, không hẹn gặp nhau.
Bách Lý mở to hai mắt, thử dùng vẻ mặt lạc quan nhất đưa tiễn Hình Thiên Ly, nhưng cuối cùng vẫn khóc thành một kẻ ngu.
"Đại thắng! Đại thắng!"
Từng chiếc chiến hạm rơi xuống, ba mươi vạn thiết kỵ tan thành mây khói, thiết huyết trường ca, khiến chúng quân hô to khẩu hiệu "Duy ngã Hình Thiên, tử chiến không lùi!", tiễn đưa ba mươi vạn thiết kỵ.
"Thắng!"
Hạ Kiệt đứng trên chiến xa nhìn chiến hạm không ngừng rơi xuống, hưng phấn nắm chặt nắm đấm của mình, thắng! Đây là trận chiến đầu tiên sau khi hắn ta trở thành Hạ vương.
Chiến dịch có quy mô khổng lồ như thế, đủ để khiến tên của hắn ta được đặt ở vị trí rõ ràng nhất trong từ đường.
Trong lúc vô hình quyền lực của tứ đại gia tộc càng bị suy yếu tới cực điểm, đây là một chuyện rất tốt với hắn ta.
Ít nhất tiếp theo không cần lo lắng hắn ta cũng giống Hạ vương đời trước, gặp phải nguy hiểm bị mất quyền lực.
"Đáng tiếc!"
Hạ Kiệt ngẩng đầu nhìn huyết vụ dần biến mất trên bầu trời cũng không có bóng dáng quen thuộc, trong lòng không khỏi thở ra một hơi.
Quay người lại, chỉ thấy Hình Thiên Ách đã cưỡi dị thú, chạy trở về phương hướng vương đô.
"Đại thắng! Đại thắng! Đại Vương thắng!"
Trong vương đô là một mảnh reo hò vui mừng, người người chạy tới đầu đường hưng phấn rống to, không chỉ Đại Hạ thắng lợi, càng là một lần sống sót sau tai nạn không bị giết hại.
Không cần thám thính tin tức, vương đô có thể nghe rõ ràng tiếng la của đại quân cách mười dặm, tất nhiên mọi người sẽ hiểu kết quả đại chiến lần này.
Nhã gian ở lầu hai khách sạn, trong một chung rượu đã hâm nóng để vài cánh mai, mùi rượu mang theo hương mai nhàn nhạt tràn ngập khắp ngõ ngách trong gian phòng.
"Đại thắng, thắng!"
Nghe tiếng la phía bên ngoài, ánh mắt phân thân Triệu Khách nhìn ra ngoài cửa sổ, đặt món thái quỳ vừa xào kỹ lên bàn, lại quay đầu nhìn về phía lão bản, Vương Mân Nhân.
Dường như tiếng gọi ầm ĩ bên ngoài cũng không làm hắn ta cảm thấy xúc động, vẻ chờ mong trong cặp mắt đục ngầu kia lại càng ngày càng mãnh liệt.
Phân thân Triệu Khách thấy hắn ta vẫn bất động, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch đập của hắn ta, không khỏi nhíu chặt lông mày thành một đoàn, lại suy yếu rồi.
Cũng như lời nói của Vương Mân Nhân lúc từ chối Triệu Khách dẫn hắn ta rời khỏi vương đô.
Trước kia sử dụng Vạn Cổ đan chữa khỏi thương thế của hắn ta, nhưng cũng đốt rụi một nửa thọ mệnh của hắn ta.
Có thể sống đến bây giờ, Vương Mân Nhân đã thỏa mãn, nhìn đĩa thái quỳ còn bốc hơi nóng trên bàn sáng long lanh mê người, mấy đóa hoa màu vàng nhạt vẩy ở phía trên.
Trong lúc mơ hồ, Vương Mân Nhân như thấy được một năm kia, hoa thái quỳ nở rộ, trong vùng núi thái quỳ mênh mông, lắc lư bóng dáng theo gió mát.
Trong không khí còn mang theo mùi hoa thái quỳ ngọt ngào.
Hai thiếu niên ngồi trên một tảng đá lớn tắm nắng, khuôn mặt nhỏ đen kịt, chân trần, cái gì cũng không làm, chỉ nhìn gợn sóng lắc lư theo gió trước mặt.
"Mân Nhân, ngươi từng thấy biển chưa?"
"Chưa..."
"Nghe nói biển rất lớn."
"Lớn bao nhiêu?"
"Ô... Không biết, dù sao cũng lớn hơn thế này, ta nghe nương ta nói, có một nơi là Hắc hải, đến tối đứng trên bờ biển ở nơi đó, sẽ đẹp như đứng ở trên trời."
"Vậy sau này chúng ta cùng đi!"
"Tốt! Cùng đi, lão tử cưỡi hai tên ngốc A Đa của ta, dẫn ngươi cùng đi!"
"Ha ha ha, thôi đi, lần trước đầu dị Long kia suýt nữa ăn cả ngươi!"
Hai thiếu niên ngồi trên tảng đá cười ha ha, theo tiếng rừng lá đập vào nhau như tiếng sóng trên biển, dường như là điểm bắt đầu của tất cả điều tốt đẹp.
"Bộp bộp bộp..."
Lúc này, tiếng bước chân dồn dập khiến trong lòng phân thân Triệu Khách chấn động, nhanh chóng quay đầu nói: "Đến rồi! Hắn đến rồi!"
Phân thân nói chuyện, nhanh chóng mở cửa phòng ra.
Quả nhiên, chỉ thấy Hình Thiên Ách đang điên cuồng chạy tới, trong lòng vui vẻ quay đầu nói với lão bản: "Tỉnh lại, hắn..."
Triệu Khách nói được nửa câu, đồng tử đột nhiên siết chặt lại.
Chỉ thấy Vương Mân Nhân đưa một tay gắp một miếng thái quỳ, chậm rãi giơ lên như muốn gắp vào cái đĩa trống ở bên cạnh.
Nhưng không biết cái tay kia dừng lại ở giữa không trung, không nhúc nhích từ lúc nào.
Ngửi mùi thơm ngát của món thái quỳ trước mắt, trên khuôn mặt nở một nụ cười an tường, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong mông lung, Vương Mân Nhân như nghe thấy tiếng biển, ngửi được mùi thơm của biển.
Có lẽ đây không phải biển, nhưng có lẽ... Với hắn ta chính là biển.
Trong lòng như có cảm giác, còn chưa đến gần, Hình Thiên Ách vội dừng lại, con mắt sưng đỏ đột nhiên nhìn về phía Triệu Khách.
Đợi đến khi nhìn sang mặt phân thân Triệu Khách, lại thấy hắn tỏ ra bất đắc dĩ đắng chát.
Thân thể Hình Thiên Ách chấn động như bỗng chốc tuyệt vọng như bị lấy mất người đáng tin cậy, thân thể hoảng hốt, trong nháy mắt như già đi mười mấy tuổi.
Từng bước một đi tới trước cửa, lúc đi ngang qua bên cạnh phân thân, tốc độ cẩn thận từng li từng tí như sợ làm người bạn cũ đang ngủ say bừng tỉnh.
Nhìn khóe miệng của hắn ta mang theo một nụ cười.