Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1048 - Chương 1048. Nộp Hay Không Nộp

Chương 1048. Nộp hay không nộp Chương 1048. Nộp hay không nộp

Hình Thiên Ách ngậm một miếng thái quỳ còn ở giữa không trung vào trong miệng, cuối cùng nước mắt đã không giữ được lăn xuống từ trong hốc mắt.

Một tay ôm vai Vương Mân Nhân, khẽ nói: "Đi! Ta dẫn ngươi đi xem biển..."

"Ừ... Đau..."

Cảm giác đầu tiên sau khi Triệu Khách tỉnh lại từ trong bóng tối cũng là đau, thật sự vô cùng đau.

Mặc dù năng lực khôi phục của hắn rất mạnh, sau khi tái tạo thân thể, cho dù không kích hoạt nhân cách Tham ăn vẫn có sức khôi phục rất cường đại.

Có lẽ thương tổn lần này không nặng bằng lần trước hắn tự mình hại mình, nhưng tuyệt đối khiến Triệu Khách đau đến mức hận không thể cắn răng giậm chân.

Nhục thể lộ ra trong hoàn cảnh chân không, phần lớn da thịt đều đã bị đông cứng chết, đóng băng nứt vỡ.

Triệu Khách đã từng xem một đoạn phim phóng sự, bên trong là số liệu khi người Oa Quốc làm thí nghiệm, bọn họ sẽ đặt người ta ở trong căn phòng âm mấy chục độ rồi giội nước từng tầng.

Chờ sau khi thân thể bị tổn thương nghiêm trọng do giá rét, chỉ cần nhẹ nhàng đâm ngón tay một cái, cả khối thịt cũng có thể rơi xuống.

Hiện tại thương tổn của Triệu Khách còn chưa đạt tới trình độ kia, chỉ dựa vào khí tức sinh mệnh to lớn của bản thân để không ngừng chữa trị.

Cho dù là như vậy, hắn cũng không khá hơn chút nào, điều duy nhất đáng được ăn mừng là lúc ấy không có tia sáng mãnh liệt chiếu xạ trên người hắn.

Nếu không cũng không phải đóng băng, mà là trực tiếp khiến hắn nổ tung.

Bây giờ suy nghĩ một chút, dù sao trong lòng Triệu Khách cũng thấy hơi may mắn.

Triệu Khách còn đang suy nghĩ về thương tổn trên người hắn, đúng vào lúc này chóp mũi Triệu Khách khẽ nhúc nhích: "Thơm quá!"

Mùi thơm cơ thể quen thuộc, là loại hương vị thấm vào ruột gan kia.

Không phải hương hoa, không phải mùi nước hoa, là mùi hương đặc biệt trên người nàng, không biết phải hình dung như thế nào nhưng hương vị khiến Triệu Khách cảm thấy khó quên.

Triệu Khách mở to mắt, lúc này mới phát hiện ánh mắt của mình còn chưa khôi phục.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Triệu Khách thử dùng ngũ giác đảo qua xung quanh.

Xung quanh trống rỗng, tuy không phải lần đầu tiên đến đây nhưng đối với kết cấu trong chiếc quan tài này, từ đầu đến cuối Triệu Khách vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng.

Nhưng có thể xác nhận chiếc quan tài này tuyệt đối là một bảo bối.

Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Khách lại hơi hối hận, có trời mới biết hắn lại đi vào chiếc quan tài này.

Chỉ mong nàng không thể nhìn ra khẩu hình miệng của hắn trước đó.

Lúc này, trong cảm giác của Triệu Khách, một đôi chân nhỏ để trần tinh xảo xuất hiện trong đầu hắn.

Một đôi chân nhỏ rất khéo léo, trên da thịt màu trắng sữa lộ ra vẻ hồng nhuận phơn phớt, có thể thấy mạch máu như ẩn như hiện dưới làn da.

Chân của nàng thanh tú yêu kiều, những chỗ cổ tay, mắt cá chân càng là béo gầy vừa phải, tươi đẹp tự nhiên, ngón chân như mầm ngó sen non, phối hợp móng tay màu đỏ sáng rõ.

Khiến Triệu Khách không nhịn được nghĩ, đặt cái chân nhỏ này ở trên bàn tay sẽ là cảm giác gì.

"Tỉnh rồi!"

Phát hiện ngón tay Triệu Khách hơi chuyển động, Cơ Vô Tuế ngẩng đầu, mũi chân nhẹ nhún, cặp chân nhỏ kia càng mê người.

Triệu Khách vô thức nghĩ đến một câu thơ trong Lạc Thần Phú của Tào Thực: "Lăng ba vi bộ, la miệt sinh trần."

Cảm nhận được mùi thơm nhàn nhạt này càng ngày càng gần.

Triệu Khách không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác không an phận nhìn dọc theo cặp chân ngọc kia lên trên.

Đôi chân trắng thon dài dưới váy đỏ dần rõ ràng trong cảm giác của Triệu Khách.

"Này, thì ra cảm giác mạnh còn có phúc lợi như thế!"

Trong lòng Triệu Khách vụng trộm vui mừng, tiếp tục quét lên dọc theo làn váy.

Chỉ là lúc này, Triệu Khách cảm giác trên lỗ tai có một sợi khí tức thanh u đang diễn tấu, khiến lỗ tai Triệu Khách tê dại run lên.

Chỉ nghe một giọng nói mang theo sự dụ dỗ mãnh liệt, như có thể câu hồn người ta: "Trắng chứ!"

"Trắng!"

Triệu Khách vô thức muốn nói ra, nhưng lời đến khóe miệng đột nhiên cảm giác hơi không đúng, lập tức ngậm chặt câu nói này ở trong miệng, không nói ra.

Thấy Triệu Khách không nói lời nào, nụ cười trên mặt Cơ Vô Tuế càng ngọt, trên khuôn mặt thanh tú xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ, cặp mắt phượng kia híp lại cong cong như trăng non, lấy ra một thứ từ bên cạnh.

"A??"

Sau khi thấy thứ trên tay Cơ Vô Tuế, trong lòng Triệu Khách đột nhiên trầm xuống, một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến lông tơ cả người hắn cũng không khỏi dựng đứng.

"Thập tam hương! Ngươi muốn làm gì?"

Không sai, vẫn là Thập tam hương thương hiệu Vương Thủ Nghĩa.

Triệu Khách nhớ kỹ, thứ đồ chơi này là hắn ném cho Cơ Vô Tuế.

Lúc ấy Cơ Vô Tuế không hiểu, nhưng sau này thông qua ấn ký phụ thân trên người hắn lại đã nghe rõ ràng.

Thập tam hương.

Thập tam hương.

Thập tam...

B...

Triệu Khách đã sớm quên thứ đồ chơi này, thậm chí không để ở trong lòng.

Nhưng bây giờ Cơ Vô Tuế lại lấy món đồ chơi này ra, trong lòng Triệu Khách luôn là có một loại dự cảm xấu.

Nghĩ đến đây, Triệu Khách chỉ có thể cố gắng tranh thủ cơ hội giải thích một chút, thở sâu, một tay che mặt.

"Thân ái, ta nói đây chỉ là một loại gia vị, ngài tin không!"

"A! Gia vị!"

Bình Luận (0)
Comment