Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1049 - Chương 1049. Nộp Hay Không Nộp (2)

Chương 1049. Nộp hay không nộp (2) Chương 1049. Nộp hay không nộp (2)

Nụ cười xinh xắn của Cơ Vô Tuế càng ngày càng đậm, điều này lại khiến Triệu Khách cảm thấy, càng giải thích càng cảm giác không đúng.

Lúc này, chỉ thấy Cơ Vô Tuế mở cái nắp Thập tam hương ra, ngửi mùi hương bên trong, không khỏi nhăn cái mũi nhỏ: "Ừm, không thích!"

Triệu Khách nghe xong như được tha tội, gật đầu như gà con mổ thóc: "Đúng đúng đúng, không thích cũng đừng ném đi, ta làm bánh kem cho ngươi, cam đoan ngươi thích."

Triệu Khách lập tức dùng món ngon của mình để tấn công.

Chỉ có điều, dường như Cơ Vô Tuế không cảm thấy hứng thú với bánh kem mà Triệu Khách nhắc đến.

Ánh mắt trêu tức đánh giá Triệu Khách từ trên xuống dưới, áp sát vào bên tai Triệu Khách nói: "Ngươi nói, không hiến lương."

Triệu Khách: "..."

Chỉ thấy Cơ Vô Tuế chậm rãi cởi quần Triệu Khách ra, đổ Thập tam hương vào bên đùi Triệu Khách.

"Tê tê... Mả mẹ nó!"

Trong chốc lát cảm giác nóng bỏng đâm nhói suýt khiến Triệu Khách nhảy dựng lên, vết thương trên đùi hắn còn chưa lành, đã bị rải lên Thập tam hương.

Cảm giác kia...

Thêm dầu vào lửa?

Không, Triệu Khách cảm giác đơn giản là trực tiếp ném hắn vào chảo dầu chiên.

Nhưng lúc này chỉ thấy Cơ Vô Tuế nằm xuống bên dưới, đầu lưỡi màu hồng nhẹ nhàng liếm dọc theo vết thương bị vẩy Thập tam hương.

"Tê..."

Triệu Khách thở sâu, trong đầu như nghe được giọng nói the thé bén nhọn của Cao ngạo đang hát: "Yêu hận chỉ trong nháy mắt... Băng hỏa địa ngục hai tầng..."

Cảm giác lành lạnh phối hợp với sự đau rát khi Thập tam hương vẩy vào trên vết thương.

Cảm giác này...

Không khỏi khiến Triệu Khách đau đến ngạt thở, lại thoải mái đến choáng váng, thân thể run lên như bị chạm điện, cảm giác nhanh chóng vọt khắp toàn thân hắn.

Lúc cảm nhận được cảm giác lành lạnh này đang chậm rãi di chuyển lên trên, nhịp tim của Triệu Khách càng lúc càng nhanh, khuôn mặt trở nên đỏ bừng.

Đan điền càng là một trận lửa nóng, hận không thể chỉ súng lên tận chín tầng trời.

Đi lên chút! Đi lên chút!

Triệu Khách nhắm mắt lại, thông qua ngũ giác nhìn đôi môi đỏ mê người kia hé mở, hình ảnh đầu lưỡi màu hồng dọc theo da thịt của hắn dần lên trên, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Nhưng ngay lúc này Cơ Vô Tuế đột nhiên ngẩng đầu, nhổ một ngụm nước miếng, nhìn Thập tam hương trên tay, vẻ mặt không vui ném sang một bên: "Không ăn được, lần sau mang đồ ngọt!"

Triệu Khách ngơ ngác nửa ngày, đầu vang lên ong ong: "Ngươi nói một câu không ăn được là xong, lão tử làm sao bây giờ??"

Đương nhiên Triệu Khách không dám nói lời này, nhưng khuôn mặt đỏ bừng cùng súng dài tức giận sôi trào đã thể hiện ra sự kháng nghị mãnh liệt với Cơ Vô Tuế.

"Tuy hương vị không ngon nhưng lần này hương vị thân thể ngươi cũng không tệ, dáng vẻ đủ sinh khí, xem ra vận khí của ngươi không tệ."

Nghe được lời nói khoe khoang của Cơ Vô Tuế.

Triệu Khách tức đến độ muốn mắng chửi người, lần trước ăn no mắng đầu bếp, lần này ta làm đồ ăn được một nửa, ngươi lại không ăn!!

Nhìn Triệu Khách gấp đến độ muốn cắn người, cuối cùng Cơ Vô Tuế đã cười ra tiếng: "Không phải ngươi không hiến lương à? Ta hỏi ngươi, nộp hay không nộp!"

Triệu Khách nghẹn một hơi, nghĩ thầm dù lão tử chết đói, cũng không cầu xin ngươi.

"Không nộp!"

"Không nộp?"

Cơ Vô Tuế nghiêng người nằm bên cạnh Triệu Khách, môi đỏ khẽ nhúc nhích, gần như áp sát vào bên tai Triệu Khách, giọng nói dụ dỗ lại hỏi: "Nộp hay không nộp..."

Triệu Khách vẫn muốn bảo vệ sự kiên cường của hắn.

Nam nhân mà, sao có thể bị nữ nhân cưỡng ép đẩy lên?

Đương nhiên, tuy trên nhục thể hắn không đánh lại nàng, nhưng trên tinh thần hắn nhất định phải kiên...

"Tê... Nhẹ chút..."

Chỉ thấy thân thể Cơ Vô Tuế bay lên trước mặt Triệu Khách, cặp chân nhỏ tinh xảo kia nhẹ nhàng dán vào bụng dưới của Triệu Khách, chân nhỏ lạnh buốt nhẹ nhàng đặt vào mệnh căn.

Cảm giác kia... Khó mà hình dung.

Môi đỏ đã áp sát vào khóe môi Triệu Khách, khiến Triệu Khách không nhịn được hôn lên, hôn sâu một lúc.

Trong đầu Triệu Khách không khỏi suy nghĩ: "Lần sau vẫn nên mang theo chút bơ!"

"Một lần cuối cùng, nộp hay không nộp."

Trong giọng điệu vặn hỏi, một ngón tay nâng cằm Triệu Khách lên, ngoại trừ trong cặp mắt phượng trước mắt mang theo vài phần trêu tức, còn có mấy phần bá đạo không cho Triệu Khách phản đối.

Triệu Khách chậm lấy ra một thứ từ trong sách tem, ngậm lấy lệ nóng, xấu hổ cúi đầu: "Có thể bôi chút dầu không..."

Lụa đỏ che nửa người, Triệu Khách yếu ớt nằm trong quan tài, theo cơ bắp dần thả lỏng, cảm giác bất lực trống rỗng trong lòng Triệu Khách, cũng như tiểu huynh đệ mềm oặt nằm ở nơi đó, thỉnh thoảng chảy nước mắt uất ức.

Giống như tiểu tức phụ chịu uất ức, trốn ở góc tường âm thầm rơi lệ.

Nhìn Cơ Vô Tuế ngồi ở một bên, bắt chéo hai chân, vẻ mặt hài lòng, cơ bắp ở khóe miệng Triệu Khách không khỏi run rẩy mấy lần, cảm nhận sự chênh lệch thực lực sâu sắc này.

Bởi vì cái gọi là thúc có thể nhịn, thẩm không thể nhịn.

Hắn muốn phản kháng mấy lần, muốn đứng dậy, muốn chiếm hữu nàng, xâm nhập nàng, kết quả... Đều bị một ngón tay Cơ Vô Tuế đâm vào trán, vô tình đè ngã trên mặt đất.

Dùng lời nói của Cơ Vô Tuế, nàng càng thích nhìn Triệu Khách bất lực rên rỉ giãy giụa.

Loại cảm giác này, Triệu Khách nói thật cũng không thấy thoải mái!

Bình Luận (0)
Comment