Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1067 - Chương 1067. Tay Không Bắt Sói

Chương 1067. Tay không bắt sói Chương 1067. Tay không bắt sói

Triệu Khách vô thức quay đầu, không biết nữ đầu bếp đã ngơ ngẩn xuất thần nhìn chằm chằm hắn từ lúc nào.

"Có việc gì?"

"A... Không phải... Cái đó... Đồ ăn làm xong rồi."

Nữ đầu bếp bị Triệu Khách hỏi vậy lập tức lấy lại tinh thần, xoay người đi vào phòng bếp.

"Nhanh như vậy!"

Triệu Khách ngây người một lúc, nhưng nghĩ lại đây cũng không phải việc khó khăn gì, loại kho này thường phải nấu hơn mười tiếng.

Nhưng đối với người đưa thư, sẽ có cách gia tốc mà người bình thường không thể có được.

Một lát sau, chỉ thấy nữ đầu bếp đi ra từ trong phòng bếp.

Trong đĩa thanh hoa, một mảnh nấm hương trải qua quá trình kho được đặt ở trên đĩa, nước tương màu đỏ theo nấm hương thẩm thấu vào đĩa đồ ăn, khiến dưới đĩa đồ ăn bao trùm một tầng tương đỏ mê người.

Ruột trâu cắt gọn được bày gọn gàng ở trên nấm hương, bề ngoài ruột trâu đỏ tươi sáng long lanh, đã được kho đến mềm, vốn ruột đã mềm dẻo, bây giờ nhìn lại dường như sẽ bị hòa tan bất cứ lúc nào.

Mỡ ở bên trong như ngọc Hòa Điền, tảo màu đen bao bọc thịt bò hồng nộn và nấm trắng ở bên trong.

Nước canh trước đó hoàn toàn bị thịt bò, nấm trắng hấp thu hết, sau khi phồng lên đã khiến cái ruột hoàn toàn căng ra, những khe hở kia thì bị tảo bổ sung chắc chắn.

Lúc này cắt một miếng, miếng ruột càng giống một mảnh chỉnh thể như vốn dĩ là như thế.

Xung quanh rải chút hương thảo vụn để tô điểm, màu xanh vụn vặt phối hợp với màu xanh của cái đĩa, cùng tương đỏ ở đáy đĩa, lại thêm vẻ ngoài ruột trâu hồng nhuận phơn phớt sáng ngời.

Vô ý làm ra hiệu quả vẽ rồng điểm mắt, khiến ánh mắt Triệu Khách sáng lên, vô cùng thèm ăn.

"Xẹt... Ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm trước!"

Kẻ nghiện thuốc tiện tay ném laptop sang một bên, cũng không biết nói xong chưa, Triệu Khách liếc mắt nhìn lại thấy trên laptop dính đầy mỡ, điên cuồng tiếng mắng chửi đối phương...

Nhìn trên laptop không ngừng hiện lên từng tiếng mắng chửi và nguyền rủa, bắp thịt trên mặt Triệu Khách không nhịn được co quắp mấy lần.

Đều nói mua bán không có tình người.

Vừa rồi thấy kẻ nghiện thuốc và đối phương nói chuyện rất vui vẻ, lúc lại cười hắc hắc.

Có trời mới biết hắn ta đang nói cái gì?

Triệu Khách rất muốn nhìn ghi chép trò chuyện một chút, hắn không sợ kẻ nghiện thuốc quấy rói việc làm ăn của hắn.

Dù sao con tem “Minh tưởng giả” này không chỉ là hệ tinh thần, còn là con tem cấp bạch ngân, không sợ bán không được.

Hắn muốn xem thử kẻ nghiện thuốc trò chuyện cái gì, nhưng nhìn dấu tay đầy mỡ trên màn hình.

Triệu Khách vẫn từ bỏ suy nghĩ này.

Hắn không muốn lúc nhấm nháp mỹ vị, còn bị dấu tay đầy mỡ trên màn hình của kẻ nghiện thuốc làm cho buồn nôn.

Món ăn trước mặt này, dù là phẩm chất hay mùi thơm, từ trong ra ngoài đều khiến Triệu Khách cảm thấy chờ mong đã lâu.

Ngoại trừ lão gia tử, hình như thật sự không có mấy đầu bếp khiến Triệu Khách sinh ra cảm giác mong mỏi mãnh liệt như thế.

Triệu Khách thả Sinh mệnh liễu yên cán trên tay xuống, hỏi: "Món ăn này tên là gì?"

"Một ruột tương tư..."

Mái tóc dài đỏ thẫm của nữ đầu bếp được búi gọn gàng trong mũ đầu bếp, tuy trên mặt và khóe mắt đã có nếp nhăn rất rõ ràng.

Nhưng có thể thấy được lúc nàng còn trẻ cũng là một vị mỹ nhân tiêu chuẩn

Lúc nói tên món ăn này, trong đôi mắt mang theo tình cảm không diễn tả được, dường như thấy được bóng dáng người nào đó ở phương xa, cảm giác đó rất dày đặc.

Triệu Khách nhếch mũi lên, có thể ngửi được cảm xúc rất mãnh liệt trên người nữ đầu bếp.

Triệu Khách cũng rất quen thuộc với loại cảm giác này, vì lúc Vương Mân Nhân ăn Hương vị mùa xuân, ánh mắt tưởng niệm của đối phương cũng dày đặc như thế.

"Tên rất hay."

Kẻ nghiện thuốc giơ ngón tay cái lên, liên tục gật đầu khen ngợi: "Một ruột tương tư, thật sự hợp với món ăn này, ngươi xem... Chậc... Dù sao cũng là tên rất hay."

Kẻ nghiện thuốc vốn muốn khen ngợi thật tốt, kết quả lời đến khóe miệng lại không biết đánh giá như thế nào.

Tuy biết ăn nói, nhưng hắn ta thật sự không am hiểu việc bình luận đồ ăn.

"Trọng tâm của tên món ăn, Một ruột tương tư, cái này là lấy hài âm với 'tư', vì bên trong có tảo."

Triệu Khách nói xong, đặt một miếng ruột ở trong miệng.

Miếng ruột vào miệng, cắn vào miếng ruột thật dày cảm giác rất dính trượt, nhưng cũng không mất đi sự dẻo dai của ruột trâu.

Mùi thơm của thịt kho đang bay hơi ở trên đầu lưỡi, nhưng cũng không phải hương kho đơn thuần, nước canh mà thịt bò và nấm trắng hấp thu bắt đầu tràn ra khiến mùi thơm thịt kho sinh ra một cấp bậc cảm giác khác.

Hương sữa đã biến mất, nhưng mùi thơm ngát do hương xuân mang đến vẫn còn quấn quanh trên đầu lưỡi.

Khiến miếng ruột vào miệng mỡ mà không béo, phối hợp với tảo đã nở ra, ăn rất sướng miệng.

Trong lúc nhấm nuốt có thể cảm giác được tảo tạo ra cảm giác giòn răng rắc giữa hàm răng.

Không thể nghi ngờ, sự tươi đẹp của món ăn này vượt xa chờ mong của Triệu Khách.

Ăn hết một miếng ruột, càng ăn càng thơm, cho đến khi Triệu Khách nuốt vào, trên đầu lưỡi còn lưu lại mùi thơm hương xuân nhàn nhạt, nhưng cẩn thận thưởng thức sẽ phát hiện sau mùi thơm, còn có một tầng cảm giác hơi đắng chát, không cẩn thận thưởng thức tuyệt đối không cảm nhận được.

Bình Luận (0)
Comment