Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1068 - Chương 1068. Tay Không Bắt Sói (2)

Chương 1068. Tay không bắt sói (2) Chương 1068. Tay không bắt sói (2)

Một ruột tương tư, từ nồng đến dính sắp tan ra, đến lưu lại dư hương nhàn nhạt, lại đến cuối cùng hơi cay đắng.

Dư vị kéo dài khiến người ta phải suy nghĩ.

Không biết, vào lúc trời tối người yên, một mình ngươi nằm ở trên giường, ngươi có thể vô tình nhớ tới người nào đó sâu trong trí nhớ hay không.

Sẽ nghĩ tới từng khoảng thời gian hai người cùng ở bên nhau như keo như sơn.

Theo thời gian mài mòn, loại cảm giác này sẽ nhạt đi từng chút một.

Nhưng lại trở thành một đoạn trí nhớ tốt đẹp nhất trong đầu của ngươi, một lần tình cờ nhớ lại sẽ đần độn cười rộ lên.

Sau cùng mang theo một sợi đắng chát nhàn nhạt, sắp yên lặng để lại một giọt nước mắt chỉ có ngươi biết mùi vị trước khi ngủ.

Có lẽ... Đây chính là hương vị nhớ nhung.

Sau khi Triệu Khách ăn hết, trong đầu không nhịn được suy nghĩ đến bóng dáng của nàng.

Khuôn mặt nhỏ gầy gò còn mang theo chút bùn đất, một bộ quần áo trắng cũ nát, ôm hắn vào trong ngực, đi ra khỏi vũng bùn.

Điều này khiến trái tim Triệu Khách không nhịn được run rẩy một chút, ánh mắt thâm trầm, nặng nề thở ra một hơi: "Có lẽ ta cũng nên về thăm một chút."

"Ăn ngon!"

Kẻ nghiện thuốc ngồi bên cạnh ăn đến nước bọt chảy ròng ròng, suýt nữa cắn rơi đầu lưỡi của mình, lão già này hoàn toàn thể hiện vẻ mặt không sao cả, căn bản không bị ảnh hưởng gì.

Đối với điều này, Triệu Khách chỉ có thể nói: "Con hàng này thật sự là người không tim không phổi!"

Lúc này, chỉ thấy sau lưng Triệu Khách đột nhiên hiện ra sách tem màu vàng, dù Triệu Khách liên tục áp chế, nhưng lúc này 'Thôn' đã không nhịn được nữa.

Hai tay mở ra, không chớp mắt nhìn chằm chằm miếng ruột trong đĩa, trên cái bụng đầy thịt nứt ra một cái mồm to, há miệng hút vào, một hơi ăn sạch sẽ ruột trong đĩa không còn một mảnh, ngay cả một giọt nước canh cũng không để lại trong đĩa.

Điểm này có thể thấy được, Thôn không chỉ có phẩm vị cao hơn Đồ phu chi hạp, IQ cũng nghiền ép toàn diện.

Ít nhất người ta cũng biết phải ăn cho hết đồ ăn.

Triệu Khách ngạc nhiên, lúc này hắn mới ăn một miếng đã bị tên này ăn sạch sẽ.

Điều này khiến Triệu Khách chỉ có thể chạy vào trong phòng bếp, bắt đầu tự tay loay hoay phần ruột còn lại, thuận tiện cắt mấy miếng thịt kho để ăn.

Ngay lúc Triệu Khách đi vào nhà bếp, ánh mắt nữ đầu bếp nhìn chằm chằm cây Sinh mệnh liễu yên cán trên bàn, cũng không biết nghĩ tới điều gì, vô thức muốn cầm lấy.

Nhưng tay đưa ra giữa không trung, vừa quay đầu lại đã thấy kẻ nghiện thuốc ngạc nhiên nhìn nàng.

Thấy thế, nữ đầu bếp hừ lạnh một tiếng, kẻ nghiện thuốc bị dọa vội vàng cúi đầu, mắt nhìn thẳng miếng ruột trong đĩa của mình.

Do dự một lúc, cuối cùng nữ đầu bếp thở dài, thu tay về.

Quay người đi vào nhà bếp bắt đầu thu dọn đồ đạc, lúc này Triệu Khách nhìn một cái nồi kho to của nàng, sau cùng thật sự không nhịn được hỏi: "Cái đó... Có thể bán cái nồi kho này không?"

Mặc dù biết khả năng không lớn, nhưng Triệu Khách vẫn ôm một tia hy vọng hỏi một câu.

Hắn nghĩ thầm, chờ sau này đến Nghiễm Châu đưa một nồi kho này cho lão gia tử, chắc chắn lão gia tử sẽ sướng đến phát rồ.

Dù sao một nồi kho lâu năm thượng đẳng, cũng không phải dễ dàng có được như vậy.

"Không bán!"

Quả nhiên, câu trả lời của nữ đầu bếp cũng nằm trong dự đoán của Triệu Khách, nhưng còn chưa chờ trên mặt Triệu Khách hiện ra vẻ thất vọng, nữ đầu bếp tiếp tục nói: "Ngươi thích thì ngươi mang đi đi, dù sao ta còn một cái nồi to."

Câu trả lời của nữ đầu bếp khiến vẻ mặt dù hoảng sợ cũng không thay đổi của Triệu Khách lại hiện ra vẻ mừng như điên, liên tục nói cảm ơn.

Nữ đầu bếp tiện tay viết một tờ giấy đưa cho Triệu Khách, là phối phương của nước kho, đây mới là gốc rễ của món kho.

Có phối phương, có nồi kho lâu năm, tiếp theo thêm nước, cho nguyên liệu, thêm thịt, một nồi này có thể không ngừng dùng tiếp.

Huống hồ, cho dù không thêm nguyên liệu, đừng quên không gian trong sách tem là cố định, chắc chắn là cách tuyệt hảo nhất để cất giữ loại nồi kho này.

Triệu Khách dứt khoát thu cả nồi và thịt vào trong sách tem.

Cái loại ăn không lấy không, mặc dù là đãi ngộ của hội viên đặc biệt, nhưng một nồi kho này vẫn giúp Triệu Khách một ơn rất lớn.

Nghĩ thầm, chờ sau này nuôi dưỡng tốt không gian trong đỉnh, hắn sẽ nuôi thêm chút gì đó, làm một nồi lớn, mỗi lần làm ba đến năm trăm cân thịt kho, xem tên ăn hàng kia có ăn đủ no không.

Nghĩ đến đây, Triệu Khách đang định uyển chuyển đưa ra một số điểm bưu điện để đền bù tổn thất một chút.

Nhưng còn chưa mở miệng, dường như nữ đầu bếp cũng nhìn ra suy nghĩ của Triệu Khách, vỗ vai Triệu Khách: "Đừng suy nghĩ nhiều, ta có rất nhiều nồi kho, ngươi vẫn nên thu thập điểm bưu điện thật tốt, tương lai sẽ có lúc ngươi khóc than."

Lúc trước Triệu Khách rất chán ghét người khác vỗ vai hắn, đặc biệt là người xa lạ, nhưng không biết vì sao lần này Triệu Khách không trốn tránh.

Vì hắn cảm nhận được sự quan tâm đã lâu trong mắt nữ đầu bếp, Triệu Khách chỉ thấy được loại ánh mắt này ở trên người hai người lão gia tử và Lôi Khoa.

Đột nhiên có người nhìn hắn với ánh mắt như vậy, dù sao trong lòng Triệu Khách cũng hơi xúc động.

Bình Luận (0)
Comment