Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1077 - Chương 1077. Lên Xe! (2)

Chương 1077. Lên xe! (2) Chương 1077. Lên xe! (2)

Huống hồ, Triệu Khách cũng không muốn vĩnh viễn trốn ở sau lưng một 'nữ nhân' ăn bám.

Sau khi đi ra từ Đại Hạ đỉnh, Triệu Khách nhìn sắc trời bên ngoài, trời còn chưa sáng.

Đi đến nhà bếp cán tay mười cân mì sợi, vẫn dùng canh cá lần trước, cộng thêm chút nấm trúc, vài cọng rau xanh, một bữa cơm nhà thật đơn giản, tiết kiệm được rất nhiều rắc rối rườm rà.

Triệu Khách tìm cái chậu inox sạch sẽ cho mười cân mì sợi này vào.

Nói thật, hiện tại Triệu Khách rất đói, một đống mì sợi này, e rằng còn chưa thể ăn no bụng.

Chia ra một cái chén nhỏ, đây là giữ lại cho tên ăn hàng 'Thôn'.

Lại nói từ sau khi Thôn đến, Triệu Khách đã giáng cấp Đồ phu chi hạp trở thành thùng cơm, giáng Quỷ hổ xuống thu sắt vụn.

Vừa nghĩ tới tiếp theo còn có rất nhiều chuyện phải làm, Triệu Khách đã cảm thấy đau cả đầu.

Lần trước Quỷ hổ đã hoàn toàn bị phá nát, muốn tăng lên một lần nữa, vậy hắn còn cần rất nhiều thời gian đi thôn phệ con tem khác.

Vừa phải chỉnh lý không gian trong Đại Hạ đỉnh, vừa phải nấu cơm cho thùng cơm.

Chỉ một đống việc rắm chó này, Triệu Khách cảm thấy nếu hắn viết quyển sách, biết đâu có thể viết khoảng trăm vạn chữ.

Một tô mì, Triệu Khách còn chưa kịp ăn, 'Thôn' đã vùi đầu vào cái bát bên cạnh, hai tay mở ra giữ lấy mép bát.

Cái tạo hình này... Cũng giống như lúc hắn ngâm người trong bồn tắm kỹ viện.

Chỉ có điều khác biệt là, cái miệng rộng trên bụng Thôn, đang ăn từng miếng canh trong chén quên cả trời đất.

Triệu Khách nhìn thoáng qua, nói thầm: "Cũng may tên này chỉ chọn thứ ngon để ăn, nếu không ta một hơi nuôi hai thùng cơm, thật sự không chịu được."

Triệu Khách vừa ăn một miếng mì, đã nghe ngoài cửa vang lên một tiếng "đinh", dường như là cửa thang máy vang lên.

Dù cách phòng khách và hành lang, nhưng lúc này ngũ giác của Triệu Khách kinh người vẫn nghe rất rõ ràng.

Triệu Khách cũng không để ý, chậm rãi ăn mì trong cái bát trước mặt hắn, đang nghĩ xem tiếp theo hắn nên phân chia thời gian thế này.

"Phanh phanh phanh phanh! Này, ngươi ở đó không!"

Lúc này, đột nhiên một tràng tiếng gõ cửa dồn dập khiến Triệu Khách không vui nhíu mày, tiếng gõ cửa cũng không phải nhà hắn, mà là gian phòng đối diện.

Triệu Khách cũng không muốn nhiều chuyện, hiện tại hắn đã đủ nhiều việc.

Hắn hạ ngũ giác của mình xuống, dù sao cũng ở trong tiểu khu, với ngũ giác hiện tại của hắn, Triệu Khách cũng nghe rõ ràng hai nữ hài trên lầu nói chuyện.

Nữ 1: Dùng cái BB này.

Nữ 2: Cái này! Thật xấu hổ, lại nói hai ta dùng chung một cái, không biết...

Nữ 1: Ngu ngốc, hai bên đều có thể dùng, chúng ta cùng dùng, đều là bạn thân, sợ cái gì.

Nữ 2: Này... Được.

Nữ 1: A... Thoải mái... Mở nhỏ chút, nếu không pin không đủ dùng...

Những cuộc nói chuyện giống thế, nếu Triệu Khách cẩn thận nghe, e rằng nhất định sẽ khiến bản thân ồn chết.

Cho nên dứt khoát đè thấp cảm giác xuống, đè thấp đến phạm vi người bình thường là được.

Nhưng tiếng gõ cửa vẫn còn tiếp tục, chẳng mấy chốc cửa phòng đối diện đã mở ra.

Theo đó là tiếng chửi rủa của nhà hàng xóm đối diện, cửa phòng bị thô bạo đẩy ra.

Triệu Khách đoán chừng tiếp theo sẽ yên tĩnh, nhưng chẳng mấy chốc theo một trận đóng sập cửa và chửi mắng, tiếng gõ cửa dồn dập lại vang lên.

Nhưng lần này là nhà hắn.

"Cái kia... Cái kia... Vương... Vương cẩu tử, ngươi có ở đó hay không, mở cửa."

Nghe được ba chữ Vương cẩu tử, ánh mắt Triệu Khách lập tức trở nên âm trầm.

Cái tên này là biệt danh mà hắn dùng trong không gian khủng bố.

Trong hiện thực, Triệu Khách rất ít dùng đến cái tên này.

Triệu Khách đứng lên, suy nghĩ một chút, hắn lại cất mì vào trong sách tem, đợi chút nữa đánh nhau, đừng làm hỏng cả mì.

Dù sao từ lúc trở về đến bây giờ, hắn còn chưa tử tế ăn món gì.

Đi tới cửa trước, Triệu Khách buông ra cảm giác đảo qua phía ngoài cửa, chỉ thấy một người đang lo lắng đứng chờ ở cửa ra vào.

Quần áo của người kia hơi nhếch nhác, khóe mắt còn mang theo nếp nhăn, một đôi tròng mắt đỏ bừng, hiển nhiên là tối hôm qua không ngủ ngon.

Nhưng Triệu Khách nhận ra người này, là Liêu Thu, cũng là ngoại tôn của vị lão thái thái kia.

Triệu Khách nhớ mang máng, hình như đoạn thời gian trước lão thái thái nhìn thấy hắn xong, dáng vẻ như tránh ôn thần, lên xe dự định rời khỏi tiểu khu này.

Lúc ấy Triệu Khách vẫn rất tiếc hận, không thể làm một bát cơm cho lão thái thái.

Ấn tượng của hắn với Liêu Thu cũng không tệ lắm, cộng thêm biết được hắn ta là ngoại tôn của lão thái thái, cho nên thấy dáng vẻ này của Liêu Thu, trong lòng Triệu Khách cũng giật mình.

Hắn và Liêu Thu gặp mặt không nhiều, có thể cảm giác được, tuy Liêu Thu nói năng tùy tiện nhưng cũng là một người rất chú trọng chi tiết.

Lần trước ở trên xe, còn cố ý tránh đi vấn đề hũ tro cốt trên tay hắn, sợ kích thích đến hắn...

Lúc đối phương gọi tên hắn cũng ngại không mở miệng được, không khó nghĩ ra được.

Hơn nữa, dù là lần nào gặp mặt, trên người cũng ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, chưa từng thấy hắn ta nhếch nhác như vậy.

Thấy thế, Triệu Khách mở cửa phòng ra.

Thấy Triệu Khách ở trước mắt, trên mặt Liêu Thu lộ ra vẻ mặt vui mừng, hắn ta đã tìm được.

Bình Luận (0)
Comment