Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1078 - Chương 1078. Bệnh Mộng Du

Chương 1078. Bệnh mộng du Chương 1078. Bệnh mộng du

Trước đó chỉ biết Triệu Khách ở trong tòa nhà này, nhưng Liêu Thu cũng không biết cụ thể là tầng nào.

Nhưng Liêu Thu từng để ý số tầng mà Triệu Khách thang máy vào đi dừng lại, cho nên lục lọi gõ cửa từng nhà một, bò lên hai tầng lầu, cuối cùng đã tìm được.

"Ngươi sao thế?"

Triệu Khách kéo cửa ra, chuẩn bị để Liêu Thu đi vào lại nói.

Nhưng Liêu Thu một phát túm lấy cánh tay Triệu Khách đi ra ngoài: "Không kịp giải thích, nhanh theo ta lên xe!"

Liêu Thu vội vã lôi kéo Triệu Khách đi ra ngoài, kết quả kéo một phát lại không kéo được, Triệu Khách đứng ở nơi đó như một cái cọc gỗ, mũi chân không hề động đậy.

Đây không phải Triệu Khách cố sức phản kháng, mà là hiện tại lực lượng của hắn rất mạnh mẽ, sức lực của người bình thường lại muốn kéo được Triệu Khách, thật sự không dễ dàng.

Thấy thế Liêu Thu cũng biết mình quá sốt ruột, ánh mắt cầu khẩn nhìn Triệu Khách: "Vương... Vương ca, ta biết ngươi không phải người bình thường, nếu là việc bình thường thì ta cũng không tới làm phiền ngươi, nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng của bà bà ta, nếu ngươi có yêu cầu gì, ngươi cứ việc nói."

"Bà bà!"

Nghe được là việc liên quan đến vị lão thái thái kia, Triệu Khách cau chặt lông mày, quay người đóng cửa phòng lại, cũng không đợi Liêu Thu nói tiếp, trực tiếp lôi kéo cánh tay Liêu Thu đi ra ngoài, bước chân quá nhanh suýt khiến Liêu Thu ngã lăn.

"Đi thôi, vừa đi vừa nói."

Hiện tại Triệu Khách có rất nhiều việc, một đống lớn lung tung rối loạn.

Nếu là người khác, Triệu Khách lười đi quản, hắn cũng không phải Bồ Tát sống, đâu ra nhiều lòng dạ Bồ Tát như vậy.

Nhưng nếu là việc của bà bà Liêu Thu, cho dù nhiều việc hơn thì Triệu Khách cũng đi giúp đỡ, bởi vì hắn nợ vị lão thái thái này một nhân tình.

Lần trước ở Lạc Dương, trong lúc vô tình hắn đi âm, vào đường âm phủ, là vị lão thái thái này dẫn hắn ra ngoài, thậm chí lúc hai vị Quỷ Soa kia muốn bắt hắn, cũng là vị lão thái thái này giúp hắn, thậm chí không tiếc tốn rất nhiều tiền.

Trước khi đi, còn cho hắn tiền giấy, cũng nhờ tờ tiền giấy này, sau đó còn giúp hắn một việc không nhỏ.

Có lẽ, đối với lão thái thái vị này, giúp hắn là tu hành, làm việc thiện tích đức.

Nhưng nhận ân huệ của người, cũng không có nghĩa ngươi có thể yên tâm thoải mái nhận lấy phần ân huệ này.

Triệu Khách tự hỏi, hắn không phải người tốt lành gì, trên đôi tay này dính máu tanh, xử bắn hắn một trăm lần cũng không đủ.

Nhưng từ khi Triệu Khách còn nhỏ đã biết đạo lý phải biết ơn.

Cũng như Lôi Khoa, lão gia tử, nếu không có bọn họ, e rằng bây giờ hắn sống còn không bằng cứt chó ngâm.

Đối với những người mà hắn nợ ân tình, xưa nay Triệu Khách không dám quên.

Cho nên nghe được việc này liên quan đến bà bà, bước chân của Triệu Khách càng nhanh hơn Liêu Thu.

Vào thang máy, trực tiếp xuống bãi đỗ xe ngầm.

Vừa đi ra cửa thang máy, chỉ thấy chiếc Mercedes màu đen của Liêu Thu đang đỗ ở chỗ này, ngay cả động cơ cũng chưa kịp tắt, chìa khóa xe còn ở bên trong.

Cũng may đang đỗ trong bãi đỗ xe tiểu khu, nếu là đỗ trên đường, có trời mới biết chờ bọn họ đến nơi, xe còn nữa hay không.

Hai người cũng không quan tâm thảo luận những chi tiết nhỏ này, lên xe đi thẳng đến khu vực nội thành.

Trên đường đi, Triệu Khách hỏi thăm Liêu Thu về việc liên quan tới bà bà.

Nhưng Liêu Thu nghĩ nửa ngày, hình như cũng không nghĩ ra nên giải thích thế nào, chỉ nói đại khái mọi việc một lần.

Thì ra lần trước gặp ở cửa thang máy, bà bà đã quyết định ở trong thành phố.

Đương nhiên, nói đến đây Liêu Thu cũng thấy hơi xấu hổ, vì bà bà quyết tâm muốn tránh tên ôn thần Triệu Khách này.

Kết quả sau khi trở về không bao lâu, đã xảy ra chuyện.

Không biết bà bà đã xảy ra chuyện gì, đầu tiên là nửa đêm bắt đầu mộng du.

Vào một buổi tối, hắn ta đi ra ngoài chơi với bằng hữu, kết quả về nhà đã muộn, vừa vào cửa đã nghe thấy hình như bà bà đang xào rau trong bếp.

Lúc đó hắn ta còn không để ý, đi tắm rửa một cái, nhưng sau khi ra ngoài đã phát hiện tình huống không thích hợp.

Nói đến đây, Triệu Khách ngồi bên cạnh Liêu Thu, có thể ngửi được trên người hắn ta tỏa ra hơi thở hoảng sợ, một tay siết chặt tay lái như cố gắng không nhớ lại.

Nhớ đến lúc ấy, hắn ta mặc quần áo rộng rãi đi ra từ phòng tắm, đi đến nhà bếp nhìn bà ngoại vẫn còn bận rộn, cũng không để ý hắn ta đã trở về.

"Tức giận!"

Liêu Thu thấy thế, nghĩ thầm ngoại bà thấy hắn ta về muộn như thế, lại giận dỗi.

Nhìn bà bà tóc đã bạc trắng hơi mỏng, đứng ở nơi đó eo cũng còng, đầu cũng rụt lại.

Hắn ta nhớ trước đó lão mụ còn nói, năm đó bà ngoại cũng là mỹ nhân nổi tiếng.

Liêu Thu không hề nghi ngờ điều này, bởi vì hắn ta từng thấy ảnh đen trắng của bà ngoại lúc còn trẻ, đó là một khuôn mặt trứng ngỗng, tóc đen bóng, cái mũi tinh xảo.

Đôi mắt kia rất có thần, thể hiện ra một loại vẻ đẹp tự nhiên đã vậy, chứ không phải những yêu tinh mặt xấu xí hiện tại.

Một cái chớp mắt, tháng năm phí hoài.

Bình Luận (0)
Comment