Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1090 - Chương 1090. Ngươi Dám Tin?

Chương 1090. Ngươi dám tin? Chương 1090. Ngươi dám tin?

Liêu Thu nửa tin nửa ngờ, đặt cái búa trên tay ở trong lồng ngực của hắn ta.

Hai người đang trò chuyện chưa được hai câu, đã nghe ngoài cửa có một tràng tiếng bước chân trầm thấp, tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Triệu Khách và Liêu Thu nhìn nhau lại nhìn thời gian, hình như còn một đoạn thời gian nữa mới đến lúc Quỷ Môn mở?

Lúc này, chỉ thấy một cái bóng mơ hồ nhanh chóng lóe lên bên ngoài cửa sổ, bóng dáng nhanh chóng biến mất nhưng để lại một chữ Lâm thật lớn bằng máu giội trên rèm cửa, máu tươi chảy xuống theo rèm cửa.

Một tiếng cười cổ quái lạnh lẽo truyền vào trong tai đám người Triệu Khách: "Đêm nay các ngươi đều phải chết!''

"Thứ gì!"

Liêu Thu giật mình, lúc nhìn lại cũng không thấy được cái gì, chỉ thấy trên rèm cửa có một hàng chữ bằng máu chói mắt.

Chữ bằng máu vặn vẹo mơ hồ cũng nhìn không ra là chữ gì, mùi máu tươi tràn ngập khiến người nhìn cảm thấy hoảng hôt.

Nhưng Liêu Thu cũng tính là bình tĩnh, một tay nắm chặt thiết chùy trên tay.

Không biết vì sao khi hắn ta cầm cây thiết chùy này trên tay, ngược lại trong lòng rất yên tâm.

Triệu Khách không nói chuyện, quay đầu nhìn Liêu Thu một cái, nghi ngờ nói: "Lần đầu gặp?"

Liêu Thu đờ đẫn gật đầu, thuở nhỏ hắn ta đã đi theo bên cạnh bà ngoại, tuy bà ngoại là người đi âm nhưng từ nhỏ hắn ta chưa từng thấy quỷ.

Nghĩ lại cũng đúng, có một vị lão thái thái này tọa trấn, du hồn dã quỷ đâu dám đến quấy rối.

"Không có việc gì, đợi chút nữa ngươi cầm búa đi lên gõ, cam đoan vừa gõ một cái chuẩn."

Triệu Khách cũng bình tĩnh, thậm chí không nhìn nhiều vết máu trên rèm cửa, quay người một lần nữa ngồi trở lại trên ghế.

Hoàng kim đồng trên mắt trái nhìn thoáng qua trên người lão thái thái.

Có thể nhìn thấy tử khí trên người lão thái ngồi ở trên giường lại càng ngày càng đậm, đã hình thành một luồng khói đen, chỉ là bị dây đỏ xung quanh giường cản lại, nhưng dù vậy vẫn không ngừng có tử khí dày đặc toát ra từ trên người hấp dẫn lấy du hồn dã quỷ gần đây.

Tên tiểu quỷ vừa rồi chính là một trong số đó, tốc độ rất nhanh.

Nhưng Triệu Khách thấy rõ là một nữ hài, đầu và bả vai xoay thành một đoàn bánh quai chèo.

Xem ra, vì bị cuốn vào dưới đáy bánh xe, bị nghiền chết.

Nhìn dáng vẻ này của lão thái thái, tử khí trên người càng ngày càng nhiều, e rằng đợi chút nữa sẽ dẫn tới càng ngày càng nhiều thứ.

Dựa theo cách nói của lão thái thái, thật ra từ ba ngày trước nàng đã phát hiện sự khác thường trên thân thể, biết đại nạn của mình sắp tới, sắp phải xông ải tử.

Đây là một thử thách sau cùng của người đi âm, bước ra được, đạo thành.

Không bước ra được, tu hành đời này sẽ mất sạch.

Người đi âm truyền thống trước kia, trưởng bối rời đi, sẽ do hậu bối hoặc đồ đệ tiễn đoạn đường sau cùng.

Cũng vì sợ xuất hiện loại tình huống này nên cần có người tọa trấn, giúp đỡ xông qua ải tử, giữ vững tam tặc.

Nhưng đến đời bà ngoại, thời đại đã thay đổi, mọi người theo chủ nghĩa thời đại Mác, không thờ phụng thứ này.

Thậm chí thời đại tiến bộ, đã hoàn toàn đánh nát hệ thống quy củ trước đó, ngay cả hậu nhân cũng không muốn học.

Cho nên chỉ có thể ủy thác Triệu Khách đến giúp đỡ, dẫn theo Liêu Thu cùng đi đến một bước này.

Tuy Liêu Thu chưa từng thấy những âm hồn lệ quỷ này, nhưng thuở nhỏ đã nghe những câu chuyện này lớn lên, lần thứ nhất nhìn thấy không biết làm sao nhưng tư duy rất tỉnh táo.

Sau khi nghe được Triệu Khách nói vậy cũng không hoảng hốt, lấy lại bình tĩnh, cẩn thận siết chặt cái búa trong tay.

Liếc mắt nhìn thời gian ở trên đồng hồ, nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, khoảng cách đến 12 giờ càng ngày càng gần.

Trong lòng bàn tay Liêu Thu túa ra mồ hôi nhớp nhúa, trong lòng vô cùng căng thẳng, đứng lên lấy một bình nước cho Triệu Khách, đồng thời lấy một bình cho bà ngoại, vặn nắp bình đưa lên.

"Bà ngoại, ngài có muốn uống chút nước không?"

Nhưng dường như bà ngoại đã ngủ thiếp đi, nhắm mắt bất động, thấy thế Liêu Thu thuận tay đặt nước ở trên tủ đầu giường.

Lúc này, Triệu Khách đột nhiên đứng lên từ trên ghế: "Ngươi trông coi ở chỗ này đi, ta hơi đói bụng, ra ngoài ăn chút gì, ngươi có muốn không."

Triệu Khách sờ sờ bụng, đúng là hơi đói bụng, lấy sức ăn hiện tại của hắn, một vắt mì thật sự rất khó thỏa mãn sự tiêu hao của hắn.

Liêu Thu ngạc nhiên, không ngờ Triệu Khách sẽ đi ra ngoài vào lúc này, thấy thời gian sắp đến, chẳng lẽ hắn ta phải trông coi ở chỗ này một mình?

Ánh mắt Liêu Thu đầy hoang mang, còn chưa kịp mở miệng, Triệu Khách không nhịn được ngắt lời: "Làm cho ngươi một chén lớn, thêm ớt?"

Tư duy của Liêu Thu hơi không theo kịp tiết tấu, bầu không khí khủng bố như vậy, ngươi muốn đi nấu cơm??

Ngươi ăn nổi sao?

Nhưng bị Triệu Khách dẫn dắt như thế, trong lúc nhất thời Liêu Thu lại không biết nói như thế nào: "Ây... Ít..."

"Vậy thì cay vừa!"

Triệu Khách xua tay chặn lại, nắm chặt đầu ngón tay đi đến nhà bếp, vừa đi vừa có thể nghe được Triệu Khách lẩm bẩm nói nhỏ: "Một phần lớn cay vừa, ta không thích ăn ớt, thật là rắc rối..."

Liêu Thu: "..."

Thấy Triệu Khách đóng cửa phòng lại, Liêu Thu không khỏi thở sâu, quay đầu nhìn bà ngoại ngồi ở trên giường.

Bình Luận (0)
Comment