Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1091 - Chương 1091. Ngươi Dám Tin? (2)

Chương 1091. Ngươi dám tin? (2) Chương 1091. Ngươi dám tin? (2)

Giơ thiết chùy trên tay lên trước ngực, ánh mắt không khỏi trở nên kiên định.

Một bên khác, Triệu Khách đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra, thấy bên trong đồ gì cũng có.

Xem ra bà bà cũng là một người rất biết cách sống, đã có nguyên liệu vậy cũng không cần sử dụng những nguyên liệu trong sách tem của hắn.

Nhặt rau rửa rau, thịt bò cắt gọn được đặt vào trong chảo chiên lên.

Chỉ thấy Triệu Khách mở nồi áp suất ra, nhưng Triệu Khách vừa mở nồi áp suất đã thấy trong cái nồi đen sì có một đầu người đẫm máu, đang vui vẻ cười toe toét, nhìn về phía Triệu Khách cười hắc hắc.

Thấy vẻ mặt Triệu Khách ngẩn ngơ, nụ cười trên mặt đầu người càng đậm hơn.

"Sợ choáng váng rồi! Xem thịt bò của ngươi..."

Đầu người thè đầu lưỡi ra cuốn lấy một miếng thịt bò đặt ở trong miệng, nhưng chẳng mấy chốc đã nhổ ra.

"Hắc hắc hắc, thế nào, muốn nếm thử thịt bò dính nước miếng của ta hay không!"

Lúc này, cuối cùng trên mặt Triệu Khách đã xuất hiện biến hóa, chỉ có điều sự biến hóa này hơi kỳ quái.

Một đôi mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm cái đầu người trong nồi, trên mặt lại lộ ra nụ cười quái dị.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì!"

Thấy nụ cười quỷ quyệt trên mặt Triệu Khách, đầu người lại cảm thấy hơi không đúng, nói thầm: "Tên này không bị hắn dọa choáng váng chứ?"

Chỉ thấy lúc này, nụ cười Triệu Khách càng ngày càng đậm, có thể không cười?

Con vịt đã đun sôi, còn nhảy vào trong nồi, ngươi dám tin không?

Chỉ thấy Triệu Khách đột nhiên đưa tay bắt một cái, lôi cái đầu người này ra khỏi nồi của hắn.

"Này... Ngươi muốn cái gì, ta là quỷ! Còn là loại lệ quỷ rất hung dữ!"

Đầu người oa oa kêu to, một loại dự cảm xấu khiến hắn ta muốn tránh khỏi cánh tay Triệu Khách.

Kết quả chẳng những không tránh được, ngược lại bị Triệu Khách đập ầm ầm trên thớt.

Triệu Khách lục lọi hai bên một chút, lúc này mới nhớ tới đã giao huyết chùy cho Liêu Thu phòng thân rồi.

Thấy thế, Triệu Khách nhìn lên dao thái bên cạnh, tiện tay cầm con dao trong tay.

"Này, ngươi làm cái gì, ta cảnh cáo ngươi, ta cần phải..."

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Đầu người vẫn chưa thể nói hết câu, chỉ thấy Triệu Khách vung dao lên, hung hăng đập xuống như là đập ruồi

"Kỳ quái? Hơn nửa đêm, chẳng lẽ đập dưa leo?"

Trong phòng, Liêu Thu nghe được tiếng đập ngoài cửa không khỏi lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm ngọn nến trong bốn góc phòng, lại nhìn thoáng qua thời gian, thời gian đã qua mười hai giờ lâu rồi.

Khỏi phải nói, Liêu Thu thật sự hơi đói bụng, ban ngày chạy cả ngày cũng mệt quá sức, còn chưa ăn thứ gì.

Hiện tại nghe tiếng nấu ăn trong nhà bếp, bụng Liêu Thu kêu lên ùng ục ục.

"Liêu Thu!"

Ngay lúc Liêu Thu nghĩ thầm không biết Vương ca sẽ nấu món gì, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của bà ngoại vang lên sau lưng.

"Bà ngoại!"

Liêu Thu vội vàng xoay người, không biết bà ngoại đã tỉnh lại từ lúc nào, đưa tay gọi Liêu Thu: "Ngươi đến cởi đôi giày này ra giúp ta, ta buồn ngủ."

Bà ngoại nói xong lại duỗi hai chân ra.

Lúc này Liêu Thu mới thấy, trên chân bà ngoại còn đi đôi giày thêu màu đỏ mà hắn ta nhìn thấy vào đêm hôm đó.

Đôi giày này là bà ngoại tự làm, nhưng ngoại trừ đêm hôm ấy mộng du, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy đôi giày này ở khoảng cách gần như vậy.

Rất tinh xảo, trên giày thêu có một đôi liên hoa, nhưng hình như trông hơi chật, đừng nói đi vào, vừa nhìn đã cảm thấy rất không được tự nhiên.

Liêu Thu cũng không nghĩ nhiều, bà ngoại đã phân phó, hắn ta vô thức đưa tay ra, chuẩn bị cởi giày giúp bà ngoại.

Một tay nâng chân bà ngoại lên, một tay khác đang định cởi ra, nhưng vừa đưa tay nhấc chân bà bà lên, đáy giày trắng noãn hiện ra ở trước mặt Liêu Thu.

Phía trên dùng bút màu đỏ chót viết một hàng chữ: "Đừng cởi!"

Nhìn thấy hai chữ này, Liêu Thu nhận ra hình như không đúng lắm.

"Cởi đi, thất thần cái gì, cởi giày giúp bà ngoại!"

Lúc này bà ngoại còn đang thúc giục Liêu Thu.

"A, chờ chút, giày này khá chật, ta cởi chân kia trước."

Liêu Thu nói xong buông bên chân này xuống, cầm lấy cái chân còn lại, nâng lên nhìn, chỉ thấy giày trên chân còn lại cũng dùng bút đỏ viết ba chữ: "Không thể cởi!"

Liêu Thu thấy vậy tập trung tinh thần, trong đầu nhanh chóng đảo quanh, giả vờ muốn cởi giày, cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bà ngoại đang trợn tròn tròng mắt, nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Trên khuôn mặt tái nhợt nổi lên từng sợi gân xanh, ánh mắt dữ tợn, dáng vẻ giống hệt lúc cầm kéo vào đêm đó.

Nhìn đến đây, trong lòng Liêu Thu đột nhiên giật mình: "Ta đau bụng, đợi chút nữa về cởi cho ngài..."

"Cởi cho ta!"

Liêu Thu còn chưa nói hết câu, chỉ thấy lão thái thái đỏ cả mắt, một phát nhào lên, hai tay bóp chặt cổ họng Liêu Thu!

Liêu Thu bị bóp cổ, vùng vẫy mấy lần lại giãy giụa không ra, phát hiện sức lực của bà bà lớn đến kinh người, bóp chặt cổ họng của hắn ta như là vòng sắt.

"Này, ngươi muốn cho dấm không?"

Lúc này bên nhà bếp vang lên tiếng gọi của Triệu Khách.

Liêu Thu há hốc mồm, mặt nghẹn đến đỏ bừng, không kêu được một câu nào, một tay khác cầm chặt cái búa trong tay, nhưng nhìn vẻ mặt dữ tợn của bà ngoại trước mắt, Liêu Thu khẽ cắn môi, thật sự không xuống tay được.

Thiếu không khí nghiêm trọng khiến Liêu Thu sắp ngạt thở, trước mắt bắt đầu biến thành màu đen.

Bình Luận (0)
Comment