Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1095 - Chương 1095. Quan Tài Của Ta Đâu? (2)

Chương 1095. Quan tài của ta đâu? (2) Chương 1095. Quan tài của ta đâu? (2)

Sau khi lệ quỷ mặt chữ quốc cẩn thận quan sát trên người Liêu Thu, lập tức không nhịn được cười ha hả: "Quả nhiên là người bình thường, Thuỷ Lộc, ngài thật sự lợi hại."

Chỉ thấy mặt chữ quốc nói xong, cũng không để ý tới câu hỏi của Liêu Thu, tiến lên nhìn lão thái thái, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng tham lam.

"Lão thái bà, ngươi đã chết, cần gì giữ gìn thân xác thối tha này, chúng ta chia thiện quả giúp ngươi, cũng coi như đến tiễn đưa ngươi!"

Thuỷ Lộc nghe thấy mặt chữ quốc nói nhảm không khỏi nhíu mày, trắng trợn cướp đoạt không phải phong cách của hắn ta.

Chỉ là thiện quả không phải hãm hại lừa gạt bình thường là lấy được, chỉ có thể đưa ra kế bẩn này nhưng hắn ta vẫn cần mặt mũi.

Thuỷ Lộc đi lên trước, chắp tay hành lễ với lão thái thái: "Đạo hữu, công đức viên mãn, tu hành cả đời có thể nói là công đức vô lượng, cả đời đạo hữu đã độ quỷ vô số, không ngại đến sau cùng cũng độ chúng ta một đoạn đường, đưa mỗi người chúng ta một cái thiện quả, cũng coi như tu hành viên mãn, rộng kết thiện duyên."

Liêu Thu không hiểu ý tứ trong đó, nghe như lọt vào trong sương mù, quay đầu nhìn về phía Triệu Khách.

Thật ra từ rất sớm trước đó, Triệu Khách cũng không hiểu cái gì là thiện quả, sau khi lão thái thái nói với hắn, mới hiểu ra được.

Cả đời người đi âm độ quỷ làm việc thiện, chết đi thành đạo sẽ kết ra mấy cái thiện quả.

Đây là công đức mà người đi âm tu hành cả một đời đổi lấy, tích đức làm việc thiện càng nhiều, qua thì càng nhiều.

Thường người đi âm sẽ chia ra một hai quả, để lại cho hậu nhân hoặc là thân nhân, dựa vào quả này có thể tăng thêm không ít phúc ấm cho thân nhân.

Những người trước mắt đến đây cũng vì hái quả.

Một quả có thể rửa đi một thân nghiệp chướng của bọn chúng, có thể để bọn chúng thuận lợi đến Địa phủ đầu thai, đương nhiên sẽ khiến những lệ quỷ này thèm muốn.

Về phần lão yêu quái Thuỷ Lộc này, cũng là trông mà thèm, một thiện quả sẽ khiến đạo hạnh của hắn ta tăng lên nhiều, trong lúc vô hình tăng cường không ít vận khí cho bản thân.

Có thể nói là bảo bối có thể gặp nhưng không thể cầu.

Lúc trước Thuỷ Lộc không dám nghĩ tới chuyện này, một mạch người đi âm có thể sống lâu như vậy cũng không phải ăn chay.

Nhưng hiện tại là cơ hội ngàn năm một thuở, đây là vị người đi âm cuối cùng, từ nay về sau đã đứt rễ, không ai hộ pháp cho nàng, những tiểu trận da lông trong phòng sao có thể chống đỡ được bọn họ.

"Đệt, có biết xấu hổ hay không, tự tích đức làm việc thiện đi!"

Sau khi Liêu Thu nghe rõ ý tứ trong đó, cảm thấy ở ngực nghẹn lại khó chịu như bị nhét một tảng đá to.

Hắn ta hối hận, đến bây giờ hắn ta đã hiểu rõ vì sao ông ngoại vẫn không quên truyền xuống một mạch người đi âm cho hắn ta.

Ông ngoại có bà ngoại thủ hộ, nhưng bà ngoại...

Liêu Thu khẽ cắn môi, ưỡn ngực, che chở bà ngoại ở sau lưng, mặc kệ hắn ta có phải người đi âm hay không.

Nhưng sau lưng là người thân nhất của hắn ta, ai muốn động vào nàng, hôm nay hắn ta cũng không quan tâm cái mạng này, sẽ không lùi lại nửa bước.

"Ha ha, không có việc gì, chúng ta chờ, không nóng nảy."

Thuỷ Lộc cũng lười giải thích với Liêu Thu.

Bọn họ thật sự không vội, tính toán đợi sau khi lão thái thái giữ vững tam tặc, kết xuất thiện quả, lại nghĩ cách hái quả.

Đến lúc đó có thân ngoại tôn của nàng ở đây, còn sợ lão thái thái không cho.

Mấy người đánh bàn tính vang lên leng keng.

Thậm chí Thuỷ Lộc đã đắc ý tính toán, chờ lấy được thiện quả, tu vi của hắn ta tăng nhiều, sẽ mang theo một thân bảo bối của mình đến Malaysia khai tông lập phái, ngay lúc Thuỷ Lộc đánh bàn tính vang lên leng keng.

Nữ quỷ đứng bên cạnh đột nhiên hét to: "Không đúng!"

"Cái gì!"

Nàng rít lên một tiếng khiến mấy người Thuỷ Lộc giật mình kêu lên.

Mặt chữ quốc xoay tay lại tát một cái vào mặt nữ quỷ, mắng: "Quỷ dọa quỷ, dọa chết quỷ! Ngươi gào to cái gì!"

Nữ quỷ bị mặt chữ quốc tát đến thịt nửa bên mặt cũng vỡ ra, nhưng không nổi giận vì vậy, mà chỉ vào gian phòng, hô to: "Cái kia... Nam nhân kia đã biến mất!"

Đến nay vị nữ quỷ này vẫn nhớ kỹ ánh mắt của Triệu Khách, dù Thuỷ Lộc đã nói rõ ràng, tên kia cũng là người bình thường mà thôi.

Nhưng chung quy vẫn vô tình hay cố ý nhìn qua một chút.

Kết quả trong lúc nói chuyện, nàng rõ ràng thấy một giây trước đối phương ở nơi này, không ngờ lúc nhìn lại đối phương đã biến mất?

"Biến mất?"

Thuỷ Lộc quay đầu nhìn sang, quả nhiên Triệu Khách đã biến mất.

"E là đã chạy!"

Mặt chữ quốc hồn nhiên không quan tâm việc Triệu Khách biến mất.

Một người bình thường biến mất thì biến mất thôi, mục tiêu của bọn họ cũng không phải nam nhân kia.

Một tên lệ quỷ cười ha hả, nói: "Đây là Tam bách lệ quỷ trận mà chúng ta làm ra, dù tiểu tử kia chạy đến chân trời cũng vô dụng."

Tuy Thuỷ Lộc cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không để trong lòng.

"Vương ca?"

Liêu Thu cũng được bọn họ nhắc nhở, mới phát hiện Triệu Khách đã biến mất.

Trong lòng nặng nề, hắn ta không tin Triệu Khách sẽ vứt bỏ bọn họ rời đi.

Bình Luận (0)
Comment