Nếu thật sự là như thế, lúc trước không có chuyện hắn vừa nghe bà ngoại xảy ra chuyện, đã hỏi cũng không hỏi lôi kéo mình trở về.
Nhưng hiện tại hắn đi đâu rồi?
Ngay lúc Liêu Thu đang hoang mang.
Thần thái trong hai mắt lão thái thái đột nhiên thay đổi, hai tay đâm ra, một trảo tóm vào dây đỏ ở đầu giường, muốn xé mở dây đỏ, lao ra từ trong phòng.
"Ôi chao, tiểu tử, trông kỹ bà ngoại ngươi, tuyệt đối đừng để tặc thứ hai chạy mất!"
Thuỷ Lộc thấy thế lập tức căng thẳng, bọn họ còn căng thẳng hơn Liêu Thu, nếu không thể thành đạo vậy sẽ không có thiện quả, đến lúc đó coi như công dã tràng lấy giỏ trúc mà múc nước.
Lúc Thuỷ Lộc nói chuyện, mơ hồ nghe được sau lưng có tiếng gì đó, cau mày quay đầu nhìn: "A??? Quan tài của ta đâu??"
"Quan tài của ta đâu?"
Thuỷ Lộc kêu lên một tiếng, đám 'Người' mặt chữ quốc nghe vậy ngoái nhìn qua, quả nhiên cỗ quan tài chở bọn họ đến lại đã lặng yên biến mất sau lưng bọn họ.
"Sao lại biến mất không thấy đâu? Đây không phải là bảo vật của ngươi à?"
Mặt chữ quốc hơi hoang mang, đâu chỉ mặt chữ quốc, Thuỷ Lộc càng hoang mang hơn bọn họ, lại nói cỗ quan tài này có lai lịch không bình thường, là bảo bối do cản thi nhân Tương Tây để lại, gọi là Vạn Thọ quan, là một cái linh quan ghê gớm.
Sau khi bảo vật này bị Thuỷ Lộc lấy được, vẫn coi như trân bảo, đôi bên đã sớm có cảm ứng, nếu ai động cái cỗ quan tài này, chắc chắn hắn ta sẽ rõ ràng hơn ai khác nhưng quan tài thật sự biến mất.
"Trời đánh, là tiểu tặc nào dám trộm trên đầu gia gia nhà ngươi!"
Thuỷ Lộc tìm một vòng xung quanh không tìm được, gấp đến độ giậm chân mắng to, quay đầu lại nói: "Các ngươi ở lại chỗ này trông coi, chờ tiểu tử này Thủ tam tặc xong, lại gọi ta một tiếng!"
Thuỷ Lộc nói xong cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
Cỗ quan tài này cực kỳ quan trọng với hắn ta, nhưng sao chiếc quan tài này lại vô duyên vô cớ biến mất, chắc chắn đã có người trộm quan tài.
Nhưng ai có thể trộm quan tài nhà mình?
Trong đầu Thuỷ Lộc vang lên ong ong, trong lòng lo lắng ghê gớm, cũng mặc kệ nhiều như vậy.
Cũng như lúc đi thi đại học, đi tới trường thi mới phát hiện mình bị mất giấy chứng nhận thi đại học, tâm trạng đó... Ngàn vạn con mẹ ngươi.
Lấy ra la bàn ở trong ngực, bắt đầu ở tìm kiếm xung quanh, phạm vi ngàn mét xung quanh nơi này đã bị bọn họ dùng Lệ quỷ trận bao bọc, người ngoài vào được không ra được.
Thuỷ Lộc nghĩ thầm, dù có người đánh cắp quan tài cũng đừng hòng đi ra được.
Thuỷ Lộc cầm la bàn nhìn kim bạc trên la bàn chuyển động, chỉ về phía đông, cắn răng một cái cất bước đuổi theo.
Hắn ta cũng muốn xem, rốt cuộc là tên vương bát đản kia ăn gan hùm mật gấu gì, dám trộm trên đầu hắn ta.
"Hắt xì!"
Trong Đại Hạ đỉnh, ngón tay Triệu Khách xoa xương mũi mỏi nhừ, nhìn chiếc quan tài to lớn trước mắt, trong lòng đắc ý.
"Chậc chậc, trong đợt nhảy dù này, kiếm lời lớn."
Nghĩ thầm hắn sờ soạng lần mò trong không gian khủng bố lâu như vậy, cũng gặp phải không ít vật liệu gỗ tốt, nhưng lại không gặp phải một chiếc quan tài tốt như vậy.
Lúc thấy đám người Thuỷ Lộc lại ngồi quan tài xuất hiện, Triệu Khách đã rung động.
Hắn có Đại Hạ đỉnh, cũng coi như có một căn phòng nhỏ, nhưng có phòng cũng vô dụng, ngươi cũng nên trang trí một chút đồ dùng trong nhà chứ.
Chưa nói cái khác, quan tài đâu?
Triệu Khách vốn đang buồn bực, hiện tại hắn cũng coi trọng quan tài bình thường, nhưng quan tài tốt cũng không quá tốt.
Dường như trong văn hóa Trung Hoa, quan tài luôn có địa vị không tầm thường, cũng như trong tiểu thuyết thần thoại, trên thế giới một cái quan tài là Nhiên Đăng Đạo Nhân.
Tuy không biết chiếc quan tài đỏ thẫm của Cơ Vô Tuế có lai lịch gì, có thể theo Cơ Vô Tuế tùy ý xuyên thẳng qua thời gian, nhưng nghĩ cũng biết chắc chắn không tầm thường, huống hồ không gian bên trong rất lớn.
Triệu Khách cũng muốn mặt dày mày dạn đi vào cùng sưởi ấm, nhưng mỗi lần Cơ Vô Tuế thấy đủ rồi đều đá hắn ra ngoài.
Điều này khiến Triệu Khách có một loại cảm giác mình bị chơi gái.
Cho nên thấy chiếc quan tài đen sau lưng Thuỷ Lộc, Triệu Khách đã không nhịn được.
Không cần kích hoạt tem năng lực, Triệu Khách thử nghiệm Tự nhiên chi tức mà hắn mới dung hợp, bóng dáng im hơi lặng tiếng trốn đi, Triệu Khách thử mới thấy hiệu quả còn mạnh hơn con tem.
Không chỉ không cần tiêu hao điểm bưu điện, cũng không có thời gian cold-down, tiêu hao duy nhất là năng lượng trong cơ thể hắn.
Triệu Khách tính toán, nếu đơn thuần dùng năng lượng duy trì, đại khái hắn chống đỡ cả ngày cũng không có vấn đề gì.
Điều này cũng chưa tính, năng lực tem bản mệnh của hắn vẫn ở đó, chỉ cần chân đạp mặt đất, có thể rút đủ linh khí bổ sung mọi lúc mọi nơi.
Tính toán ra, nếu hắn thật sự quyết tâm trốn đi, e rằng trốn bao lâu cũng không ai phát hiện.
Chờ đi tới phía sau quan tài, phát hiện trên quan tài mài dũa lít nha lít nhít chữ 'Thọ'.
Đủ loại chữ Thọ có Phồn thể, Khải thư, Hành thư, còn có rất nhiều kiểu chữ mà Triệu Khách không quen biết.