Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1100 - Chương 1100. Thiện Quả

Chương 1100. Thiện quả Chương 1100. Thiện quả

Nhưng Thuỷ Lộc vừa muốn tới gần, chỉ thấy Quỷ hổ bên cạnh đột nhiên rút trường đao bên hông ra, dường như có ý ngươi còn dám tới gần một bước, chém chết ngươi trước!

Nhìn đến đây, Thuỷ Lộc đột nhiên có dự cảm xấu, hình như địa vị quản gia này hơi... Thấp.

"Giao cho ngươi quản lý nơi này, ta đi trước."

Trong lòng Triệu Khách vẫn tính toán thời gian, cũng gần đến thời gian nên về xem bên Liêu Thu một chút, rốt cuộc nên sắp xếp thế nào.

Chỉ thấy Triệu Khách tâm thần khẽ động, bóng dáng lập tức biến mất trước mặt Thuỷ Lộc.

Nhìn đến đây, Thuỷ Lộc hơi ngây ngốc, đặt mông ngồi bịch xuống đất, nhìn theo phương hướng Triệu Khách rời đi, há hốc mồm, có câu nói không biết có nên nói hay không.

"Hắc hắc!"

Sau khi đi ra từ Đại Hạ đỉnh, tâm trạng Triệu Khách rất tốt, tìm một quản gia sắp xếp Đại Hạ đỉnh thay hắn, còn thuận tiện làm một cái giường lớn không tệ.

Chờ qua một thời gian ngắn, hắn tìm một chút xi măng, đào hồ làm suối nước nóng gì đó...

Đến lúc đó để Thuỷ Lộc đào giúp hắn là được.

Lúc này Triệu Khách đột nhiên hiểu vì sao mọi người thường nói, nhà có người già như có bảo bối, thật đúng là bảo bối!

Hắn yên lặng kéo đũng quần ra, nhìn vào trong một cái, thấy xung quanh cũng không có ai, khẽ nói: "Chờ tân phòng sửa xong rồi, chúng ta thương lượng một chút?"

Tuy Cơ Vô Tuế không trả lời hắn, nhưng Triệu Khách coi như nàng đã chấp nhận.

Nam nhân có chút gia nghiệp, sống lưng cũng có thể cứng rắn.

Chờ hắn dung hợp toàn bộ con tem, làm không tốt cũng có thể là cá mặn xoay người gì đó.

Cả quãng đường Triệu Khách vẫn đang nghĩ ngợi trong đầu, đi chưa được mấy bước đã nghe một tràng tiếng mắng chửi, là đám người mặt chữ quốc kia.

Vừa rồi hắn còn đặc biệt hỏi Thuỷ Lộc một chút, những lệ quỷ này đều là mấy địa đầu xà gần đây, bọn họ có chút thủ đoạn, Lệ quỷ đại trận này cũng là bọn họ làm ra.

"Hừ!"

Trong lỗ mũi Triệu Khách phát ra một tiếng hừ lạnh, sau khi lao ra mấy bước đã biến mất trong bóng đêm.

"Tiểu tử, ngươi nhanh, đừng kéo dài thời gian, chúng ta đã nói chúng ta không muốn nhiều, chỉ cần mỗi người một quả!"

Đám người mặt chữ quốc trông mong nhìn chằm chằm thiết chùy trên tay Liêu Thu.

Lúc này trong miệng mấy lệ quỷ thả ra một đoàn sương mù màu đen, vây quanh trong phòng.

Dưới sương đen, ngọn nến đỏ xung quanh gian phòng chợt sáng chợt tối.

Phù chú dùng Chu Sa vẽ lên trước đó lại bắt đầu bốc cháy, biến thành tro bụi màu đen tung bay rơi xuống.

Lúc này, điều Liêu Thu có thể làm cũng là nắm thật chặt một đoàn bóng dáng màu đỏ, một tay khác nắm thiết chùy nhưng vẫn không biết có nên gõ hay không.

"Các ngươi ép người quá đáng, còn tiếp tục cùng lắm thì cùng chết, các ngươi đừng mong lấy được cái gì!"

Đối mặt với mấy lệ quỷ hùng hổ dọa người, trên mặt Liêu Thu kéo căng gân xanh, tức giận gào lên.

"Hắc hắc, ngươi thả đi, thả nó, công sức tu hành cả đời bà ngoại ngươi sẽ tan hết, còn không có tư cách tiến vào Hoàng tuyền luân hồi!"

Trên mặt mấy lệ quỷ nở nụ cười, bọn họ đã quyết tâm phải lấy được thiện quả, hôm nay ai tới cũng vô dụng.

"Người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm, bà ngoại ngươi tích đức làm việc thiện cả đời có thể kết xuất không ít thiện quả, chúng ta muốn không nhiều, chia cho chúng ta một nửa là được."

"Không sai, bà ngoại ngươi giữ lại một nửa đã đủ dùng, chúng ta không ăn luôn thiện quả của nàng, đã coi như để lại nhân tình cho nàng, sau này ngươi có khó khăn gì chúng ta cũng có thể giúp ngươi!"

Đám 'người' mặt chữ quốc thay nhau khuyên bảo, kiên nhẫn giảng giải đạo lý trong đó cho Liêu Thu, đều là cưỡng ép dụ dỗ.

"Một nửa, tại sao các ngươi không đi cướp đi!"

Vừa rồi Liêu Thu đã thành công đánh chết tặc thứ hai, từ trong oán khí của tặc thứ hai thấy rất nhiều chuyện sau đó của bà ngoại.

Đó là một số việc vặt không muốn ai biết, ví dụ như ông ngoại muốn sinh thêm đứa nữa, nhưng bà ngoại từ chối, dốc hết sức lực cho mẫu thân.

Ở thời đại ăn cơm tập thể kia, cuộc sống thật sự rất gian khổ.

Mỗi ngày bà ngoại ăn mì vàng, lấy ra được chút công điểm, cho mẫu thân vào trường học tốt nhất từ trên xuống dưới toàn tỉnh.

Khi đó, nữ hài tử rất ít có cơ hội được giáo dục như vậy, nhưng mẫu thân may mắn có cơ hội đi dùng kiến thức thay đổi vận mệnh.

Có khi vì để dành một đồng tiền xe, một mình nàng đi bộ từ huyện thành đến nội thành, đi đưa tiền sinh hoạt cho mẫu thân, lại đi từ khu vực nội thành về huyện thành.

Vừa đi vừa về như vậy tốn một ngày rưỡi, lúc về đến nhà, trên chân đã mài ra bọc nước.

Một nữ nhân đơn giản mộc mạc như vậy, mỗi lúc trời tối yên lặng cho quỷ hồn đi ngang qua một phần lót giày, kiên trì nguyên tắc người đi âm.

Đau khổ tích lũy tài phú cả đời, không phải chỉ vì mấy thiện quả sau cùng hay sao.

Nhưng đám lệ quỷ trước mắt đâu phải thứ tốt đẹp gì, dựa vào cái gì ngồi mát ăn bát vàng!

"Ha ha ha, không sai, không phải chúng ta đang tới cướp sao!"

Đám mặt chữ quốc như nghe được chuyện buồn cười gì đó, vẻ mặt thành thật nói cho Liêu Thu biết, không sai, lúc này bọn họ đang cướp.

"Chúng ta rõ ràng đang cướp, ngươi có thể làm gì chúng ta?

Bình Luận (0)
Comment