Thấy Liêu Thu và Triệu Khách đều từ chối quả, lão thái thái không khỏi thở dài, trong lòng biết mạch người đi âm này đi tới hôm nay, coi như đã đứt đoạn căn cơ, ngay cả thiện quả cũng không đưa được.
Có lẽ trong cõi u minh đã sớm quyết định tất cả.
Trong mông lung, lão thái thái lại nhớ tới trước kia, nam nhân của nàng đốt rụi tu hành nửa người, gọi được một câu tiên tri.
Chín đời thiện quả, cuối cùng cũng có báo.
Mê đèn gặp lại, thành kim thu.
Đây là một câu tiên tri sau cùng của một mạch người đi âm.
Chín đời thiện quả đến mạch này của nàng, cuối cùng thành người thứ nhất viên mãn.
Cũng có nghĩa, cuối cùng mạch người đi âm này đến đời này của nàng đã viên mãn lui ra khỏi võ đài của thế giới.
Nhưng một lời tiên tri sau cùng là có ý gì, đến bây giờ lão thái thái còn chưa suy nghĩ thấu đáo, thở ra một hơi.
Chỉ thấy mười hai thiện quả ánh sáng chói lọi, quả tan ra rót thành một dòng, một lần nữa chui vào thân thể lão thái thái.
Trong chớp mắt, chỉ thấy thanh đằng lập tức khô héo, một đoàn huỳnh quang dần tràn ngập ra trên người lão thái thái, hóa thành bóng dáng lão thái thái.
Triệu Khách đứng ở một bên nhìn, thấy thế trong lòng cũng ngạc nhiên, linh hồn lão thái thái trước mắt rõ ràng chỉ là linh hồn, nhưng lại không giống tất cả linh hồn mà Triệu Khách từng thấy.
Trong linh hồn càng mang một loại thần tính mà lần đầu tiên Triệu Khách nhìn thấy.
"Bán bộ quỷ tiên!"
Thấy cảnh này, trong lòng mấy vị lệ quỷ đằng sau vừa sợ vừa đố kị, bọn họ khổ tu lâu như vậy cũng chỉ là một lệ quỷ bình thường, nhưng lão thái thái lại trực tiếp bước vào Bán bộ quỷ tiên.
Không biết mạnh hơn bọn họ tu hành bao nhiêu lần.
"Bà ngoại!"
Liêu Thu đưa tay kéo, kết quả tay xuyên qua bóng dáng lão thái thái.
Nhìn bàn tay mình xuyên qua cánh tay bà ngoại, Liêu Thu ngẩn ngơ nửa ngày, trong mắt đã sớm mơ hồ, một hàng nước mắt lăn xuống theo khóe mắt.
Tử muốn nuôi, thân không đợi.
Bà ngoại một tay nuôi hắn ta lớn lên, Liêu Thu đột nhiên nhận ra trước đó hắn ta có quá nhiều thời gian và cơ hội có thể ở bên bà ngoại thật tốt.
Nhưng lúc ngươi nhận ra mới phát hiện tất cả đã quá muộn.
Điều duy nhất khiến Liêu Thu cảm thấy may mắn, là hắn ta đã tự mình tiễn đưa một bước cuối cùng của bà ngoại.
Quay đầu nhìn thoáng qua ngoại tôn, trong ánh mắt hiền hòa mang theo nỗi buồn dày đặc, nhẹ nhàng vỗ vai Liêu Thu coi như cáo biệt.
Chỉ thấy lão thái thái đưa ngón tay, hai người giấy trước giường như đã sống lại, bắt đầu uốn éo.
Kiệu giấy trên tay người giấy lập tức biến thành một cỗ kiệu màu đen, chỉ đợi lão thái thái ngồi vào cỗ kiệu.
Trước khi đi, ánh mắt lão thái thái tập trung vào trên người Triệu Khách, ánh mắt tốt bụng không còn cảnh giác Triệu Khách như trước đó.
Yên lặng gật đầu, bày tỏ lời cảm tạ.
Lão thái thái cũng rất bất ngờ, không ngờ thực lực của Triệu Khách lại kinh người như thế, càng bất ngờ hơn là Triệu Khách lại từ chối thiện quả đầy cám dỗ này.
Có lẽ đến lúc này, lão thái thái mới phát hiện người trẻ tuổi gọi là Vương cẩu tử này, dưới thủ đoạn tàn nhẫn lại duy trì một sợi dây đỏ cao hơn người thường.
Thậm chí, không biết cao hơn người bình thường thấy lợi quên nghĩa bao nhiêu.
Triệu Khách vẫy tay từ biệt lão thái thái, chỉ thấy hai người giấy nhấc cỗ kiệu lên, cất bước đi về phía trước.
Hai người giấy đối mặt với Lệ quỷ trận, lại là thùng rỗng kêu to, dễ dàng phá ra một lỗ hổng.
Lệ quỷ trận bị phá, cảnh tượng xung quanh gian phòng bắt đầu vỡ tan.
Liêu Thu đặt mông ngồi dưới đất, nhìn xác chết do bà ngoại để lại, hắn ta không khỏi thở sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, chuẩn bị lấy điện thoại di động ra báo tin tức cho phụ mẫu.
"Nén bi thương!"
Triệu Khách đi lên trước, hắn rất hiểu tâm trạng của Liêu Thu vào lúc này, người thân nhất đã rời đi nhưng cũng là đắc đạo mà đi.
Cũng giống thoát xác thành tiên mà người xưa đã nói, đây là một chuyện tốt.
Nhưng tốt đến đâu, thân nhân cứ vĩnh viễn rời đi như vậy, đổi lại là ai cũng rất đau lòng.
Liêu Thu gật đầu với Triệu Khách, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, mặc kệ như thế nào, lần này Triệu Khách đã giúp hắn ta.
Liêu Thu nhớ kỹ phần ân tình này.
Triệu Khách lấy lại huyết chùy, bình tĩnh ném vào sách tem.
Hắn dự định tạm biệt Liêu Thu, tin tưởng tiếp theo Liêu Thu phải bận rộn một đoạn thời gian.
Ngay lúc Triệu Khách chuẩn bị rời đi, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Ngươi thật sự cho rằng nàng có thể bình an qua hoàng tuyền? Cánh cửa lớn Uổng Tử thành sẽ không mở cho nàng, chờ đến sau hừng đông, nếu nàng còn không có cách nào tiến vào Uổng Tử thành, dù là Bán bộ quỷ tiên cũng phải hồn phi phách tán!"
Tiếng cười nói này quá đột ngột khiến Triệu Khách dừng bước chân, chợt quay đầu nhìn sang theo phương hướng giọng nói, giọng nói này đến từ sách tem của hắn, là tấm “Quỷ tân nương” kia.
"Là ngươi nói chuyện?"
Triệu Khách cảm thấy rất ngạc nhiên, lúc đầu con tem này có một hạng năng lực ẩn, về sau không sao được mở ra, nhưng nhắc nhở bên trong phong ấn một ác quỷ.
Triệu Khách vẫn không để ý đến, không ngờ nàng lại mở miệng nói chuyện?