Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1104 - Chương 1104. Mộ Phần Gió Bão

Chương 1104. Mộ phần gió bão Chương 1104. Mộ phần gió bão

Chỉ thấy Quỷ tân nương trên con tem như chậm rãi di chuyển, một khuôn mặt rất mơ hồ nhìn về phía Triệu Khách nói: "Ngươi có thể không tin, nhưng ta có thể chắc chắn nói cho ngươi biết, từ rất lâu trước kia, Uổng Tử thành đã không cho phép mở cửa cho Quỷ Tiên. Cái này đã sớm trở thành luật thép, nếu không ngươi cho rằng vì sao mỗi một thời người đi âm lại có quy củ phải chia ra một phần thiện quả cho tộc nhân. Chỉ có điều thời gian đã qua lâu, người đi âm đã sớm không biết nguồn gốc của đầu quy củ này."

Sau khi nghe được lời nói của Quỷ tân nương, tuy Triệu Khách không biết là thật hay giả, nhưng trong lòng lập tức nặng nề, không ngờ lại là như thế.

"Vương ca? Ngươi sao thế?"

Liêu Thu đứng bên cạnh thấy Triệu Khách nói chuyện một mình, không khỏi giật mình, tiến lên quan tâm nói.

Chỉ thấy sắc mặt Triệu Khách lúc sáng lúc tối, chậm rãi quay đầu nhìn Liêu Thu: "Chúng ta sai!"

"Sai?"

Liêu Thu ngẩn ngơ nửa ngày, không biết sai mà Triệu Khách đang nói rốt cuộc đang ám chỉ cái gì.

Triệu Khách không biết “Quỷ tân nương” nói thật hay giả, nhưng nghe giọng điệu của nàng hình như không giống đang lừa gạt hắn, huống chi Quỷ tân nương vốn là một con tem trong sách tem của hắn, sự sống chết đều ở trên tay hắn.

Thật sự dám nói dối, cho dù hắn không thôn phệ nàng, cũng có thể coi nàng như đồ bỏ đi, đút cho Đại Hạ đỉnh.

Cho nên Triệu Khách cảm thấy, ít nhất có tám phần mười lời của Quỷ tân nương là thật.

Triệu Khách cố gắng giải thích đơn giản vấn đề này cho Liêu Thu.

Lúc đầu Liêu Thu nghe không hiểu, nhưng khi biết kết cục của bà ngoại, rất có thể không phải thành tựu đại đạo, mà là bị ngăn ở bên ngoài Uổng Tử thành hồn phi phách tán.

Kết cục như vậy, dù thế nào Liêu Thu cũng không chấp nhận được.

"Tại sao có thể như vậy? Bà ngoại ta cần cù chăm chỉ cả một đời, chẳng lẽ kết cục là như vậy??"

Liêu Thu không thể chấp nhận được, đều nói người tốt có hảo báo, Liêu Thu không yêu cầu xa vời được báo đáp tốt đẹp gì, nhưng ít nhất cũng không nên là kết quả như vậy.

Nếu là vậy, cái gọi là người tốt hảo báo này, thậm chí là cả đời tu hành của bà ngoại còn không phải là một câu nói đùa?

Lúc này Triệu Khách cũng không cãi lại được, quay đầu nhìn về phía “Quỷ tân nương” trong sách tem.

"Không có cách nào khác?"

"Có, nàng vừa đi không lâu, các ngươi có thể đuổi theo vào U Minh."

"Đuổi theo!"

Lời nói của Quỷ tân nương như đang cảnh tỉnh, không sai, so với việc ngồi ở chỗ này phàn nàn ông trời bị mù mắt, không bằng lập tức đuổi theo, có lẽ còn có khả năng cứu vãn khác.

"Nhưng... Đuổi theo hướng nào?"

Nhưng chẳng mấy chốc Triệu Khách mơ hồ, đuổi theo có vẻ dễ dàng nhưng đuổi theo thế nào?

Đều nói, âm dương cách biệt, hắn cũng không có năng lực xuyên qua Âm Dương, làm thế nào mới có thể đuổi theo?

"Đuổi theo!"

Tuy Liêu Thu đứng bên cạnh nghe không được “Quỷ tân nương”, nhưng hắn ta có thể nghe rõ ràng lời của Triệu Khách, vỗ trán một cái: "Đúng, chúng ta có thể đuổi theo."

Chỉ thấy Liêu Thu đưa hai tay che trán, cẩn thận nhớ lại món đồ mà bà ngoại coi như trân bảo, hai tay xoắn tóc, nôn nóng vừa đi vừa về đảo quanh trong phòng.

"Ở đâu? Ở đâu?"

Đột nhiên Liêu Thu như nghĩ tới điều gì đó, nằm sấp ở gầm giường, bắt đầu lục lọi dưới giường.

"Tìm được!"

Không lâu sau, chỉ thấy một cái rương bị Liêu Thu lôi ra từ dưới giường.

Có thể thấy, cái rương này rất nặng, lúc Liêu Thu kéo ra còn phải cố hết sức.

Bà ngoại vừa chuyển tới đây, có rất nhiều thứ không kịp dọn dẹp, đều đặt ở trong rương.

Chỉ thấy Liêu Thu mở rương ra, chậm rãi lấy ra một ngọn đèn dầu cùng một bình dầu thắp nhỏ từ bên trong.

"Dùng cái này!"

Triệu Khách từng thấy chiếc đèn này, lần đầu tiên gặp bà bà, trong tay bà bà cũng cầm chiếc đèn này, hình như lúc đi ra cũng dựa vào chiếc đèn này để đi ra từ âm phủ.

Mặc dù Liêu Thu chưa dùng đến nhưng từng nghe bà ngoại nói, cái đèn dầu này là Âm Dương trản truyền thừa của các đời người đi âm.

Sau khi châm lửa có thể soi sáng ra đường âm phủ.

Liêu Thu cầm đèn, lại nhìn lên đột nhiên phát hiện hình như phía dưới cái rương còn có cái gì đó, cẩn thận nhìn một góc lộ ra bên ngoài.

Đợi sau khi thấy rõ thứ ở trong rương rốt cuộc là cái gì, Liêu Thu hơi ngẩn ra.

Triệu Khách thấy hắn ta đứng yên, cũng bước tới nhìn, "Hít!"

Hít một luồng khí lạnh vào miệng, chỉ thấy trong rương xếp gọn gàng tiền giấy vàng rực bóng loáng.

Một xấp tiền giấy này, cầm lên ít nhất dày như cục gạch.

Đây chỉ là tầng thứ nhất, Triệu Khách nhìn xuống, phía dưới còn có ít nhất hai tầng, vẻ ngoài giống hệt với tờ mà lão thái thái cho hắn lúc trước, thậm chí còn có mấy cái mệnh giá lớn hơn.

Thậm chí đã đến trăm vạn lượng trở lên.

E rằng những thứ này cũng là di sản do lão thái thái để lại cho Liêu Thu.

Triệu Khách nhìn vậy cũng cảm thấy rung động.

Hai người nhìn nhau nhanh chóng đóng cái rương lại, trái tim Liêu Thu nhảy lên thịch thịch.

Tuy hắn không phải người đi âm, chưa quen thuộc việc tu hành, nhưng hắn ta cũng biết tiền giấy.

Bà ngoại thường cần thời gian rất lâu mới có thể làm ra một tờ tiền giấy này.

Khi hắn còn bé, muốn chạm vào cũng không cho phép chạm.

Bình Luận (0)
Comment