Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1105 - Chương 1105. Mộ Phần Gió Bão (2)

Chương 1105. Mộ phần gió bão (2) Chương 1105. Mộ phần gió bão (2)

Hiện tại, cả một rương tiền giấy cứ không hề đề phòng xuất hiện ở trước mặt, thật sự khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên.

"Đi!"

Liêu Thu suy nghĩ, trực tiếp lấy ra bốn xấp tiền giấy thật dày từ trong rương rồi nhét vào túi, chợt lôi kéo Triệu Khách chuẩn bị đi.

"Đợi chút!"

Triệu Khách đi hai bước, đột nhiên quay đầu lại chỉ góc tường: "Các ngươi thất thần cái gì, cùng đi!"

Trong bóng tối góc tường, mấy lệ quỷ dần rõ ràng, từng tên vẻ mặt cổ quái.

Vốn tưởng khó khăn lắm tên ma đầu này mới muốn đi, không ngờ còn muốn kéo bọn họ cùng xuống âm tào.

Đây không phải... Tiểu quỷ chọc Diêm Vương, muốn chết?

"Không đi?"

Triệu Khách thấy bọn họ bất động, ngón tay bóp một cái, gọi ra một sợi kiếm khí, ý uy hiếp vô cùng rõ ràng.

Mấy lệ quỷ thấy thế, trong lòng thầm kêu khổ, nhưng sau khi được chứng kiến thủ đoạn vui giận thất thường của Triệu Khách, hiện tại bọn họ hận không thể ngoan hơn chó, lập tức thành thật đi theo.

Chỉ thấy một đám người vội vàng cửa cũng không kịp đóng, sau khi lao ra đã ngồi yên trên xe.

Mấy lệ quỷ thì cẩn thận từng li từng tí ngồi ở hàng sau, cũng làm khó bọn họ rồi.

Mặc dù là lệ quỷ, nhưng lúc chết đều khá thảm, không phải thiếu tay thiếu chân, cũng là đầu biến thành bánh tương.

Không gian phía sau chiếc Mercedes của Liêu Thu khá lớn, nhưng cũng không chịu nổi mấy lệ quỷ nhét chung một chỗ, thật sự rất chật chội.

"Sao lại không đốt được?"

Liêu Thu cầm ngọn đèn ở trên tay, cầm bật lửa châm cả nửa ngày, hình như làm thế nào cũng không tốt được.

"Ngươi lái xe đi, để ta!"

Triệu Khách đoạt lấy Âm Dương trản, để Liêu Thu lái xe, hắn thì bỏ Âm Dương trản vào sách tem, chuyển hóa thành con tem.

Sau khi nhìn thoáng qua ghi chú lại nhanh chóng lấy ra.

Quá trình này rất nhanh, chỉ trong thời gian Liêu Thu nổ máy xe, Triệu Khách đã hoàn thành cả quá trình, nói đơn giản thứ đồ chơi này, không có Minh Hỏa không đốt được.

Ở nơi này, Minh Hỏa cũng là lửa bình thường, muốn đốt được Âm Dương trản, lửa bình thường không được.

Thật ra hắn cũng có thể tạo ra Lưu Ly hỏa, nhưng uy lực của Lưu Ly hỏa quá lớn, Triệu Khách sợ khống chế không tốt sẽ làm nổ xe.

Hắn thì không sao, e rằng Liêu Thu sẽ đi thẳng đến bên kia sớm hơn bà ngoại một bước.

Cũng may trên tay hắn vừa hay có một thứ có thể dùng được, là viên đá lửa mà kẻ nghiện thuốc cho hắn.

Lấy đá lửa ra nhẹ nhàng thổi, chỉ thấy trên tảng đá bùng lên một ngọn lửa, đốt sáng ngọn đèn.

Ngọn đèn chiếu về phía trước mắt, sau đó chỉ thấy tiểu khu trước mắt bắt đầu trở nên rách nát, rừng cây xung quanh khô héo.

Có thể thấy lít nha lít nhít dây leo màu đen bao trùm mấy tòa cao ốc xung quanh, trông toàn bộ thế giới một mảnh đìu hiu.

Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cái bóng mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện trong tòa nhà rách nát.

"Được rồi?"

Liêu Thu thấy thế, không những không cảm thấy e ngại vì những bóng dáng trong tòa lầu xung quanh, ngược lại còn hưng phấn chưa từng có.

Tuy cho tới nay hắn ta chưa từng thấy hứng thú với nghề người đi âm này, nhưng cũng không có nghĩa Liêu Thu không có chút cảm giác nào với đi âm.

Điều hắn ta không thích là nghề người đi âm này cổ xưa, quy củ đã hình thành thì không thay đổi, luôn cảm thấy bảo thủ không chịu thay đổi, không hề đi theo thời đại.

Những điều này khiến Liêu Thu rất phản cảm với hàng ngũ người đi âm.

Bây giờ là lần thứ nhất đi âm, Liêu Thu lại cảm thấy mới mẻ hơn bất kỳ ai.

Cái gì? Có quỷ?

Quỷ tính là cái gì chứ, đằng sau hắn ta có mấy lệ quỷ hung thần ác sát, đều cuộn mình thành mèo, hắn ta sợ cái gì?

Một chân đạp hết chân ga, theo tiếng động cơ ầm vang, bánh xe cọ xát vào mặt đất tạo ra mùi cao su gay mũi, xoạt một cái xông ra ngoài.

"Ông!"

Chỉ thấy trong mười giây ngắn ngủi, tốc độ xe nhanh chóng đạt tới 80, còn đang tăng lên.

"Uổng Tử thành ở bên kia?"

Triệu Khách dùng một tay nâng ngọn đèn, đồng thời quay đầu hỏi mấy lệ quỷ sau lưng.

Mấy lệ quỷ nhìn nhau, bọn họ chỉ dám chơi đùa ở nhân gian, đâu dám chạy âm phủ tìm chết.

Gặp Quỷ Soa còn không phải vài phút là xong đời, vì vậy từng người nhìn nhau.

Ngược lại lúc này, “Quỷ tân nương” trong sách tem của Triệu Khách lại mở miệng.

"Uổng Tử thành không có phương hướng, từ xưa âm phủ chỉ có một con đường, ngươi cứ đi về phía trước!"

Triệu Khách nghe xong, lặp lại cho Liêu Thu.

Liêu Thu vừa mở đèn tầm xa, đạp chân ga đến tận cùng, tốc độ xe điên cuồng tăng vọt.

Đánh tay lái, xe chạy trên đường lớn.

Trước mắt là một thành thị to lớn, âm u đầy tử khí, trên đường cái lớn như vậy lại không có một chiếc xe nào.

Ngược lại đèn xanh đèn đỏ trên đường cái đều thống nhất một màu đỏ chót rất kỳ quái.

"Ông..."

Chiếc Mercedes màu đen gào thét chạy qua, không lâu sau đã thấy nhà cao tầng xung quanh bắt đầu biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là nghĩa địa mênh mông.

Triệu Khách và Liêu Thu đều là người trưởng thành, cũng không cảm thấy cái gọi là mộ phần đáng sợ đến mức nào.

Nhưng mộ phần mênh mông trước mắt, lại khiến Liêu Thu nhìn đến tê cả da đầu.

"Chi chi..."

Lúc này, radio trên xe đột nhiên bắt đầu phát tiếng rè chói tai quấy nhiễu không có quy luật.

"Làm... Chi chi... Tới... Chi chi..."

Bình Luận (0)
Comment