Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1126 - Chương 1126. Mượn Ngươi Ít Đồ (2)

Chương 1126. Mượn ngươi ít đồ (2) Chương 1126. Mượn ngươi ít đồ (2)

Trước một chiếc nồi sắt lớn, mặc tạp dề của đầu bếp, hất phở ở trong nồi, xào lăn trong lửa hấp dẫn ánh mắt thực khách xung quanh.

Triệu Khách đánh giá điều này là: "Đơn giản thô bạo nhưng hữu hiệu."

Không có quá nhiều kỹ xảo chải chuốt, nhưng trong nháy mắt chiên trong dầu nóng đang sôi trào trên lửa lớn, phở phát ra mùi thơm đã khơi gợi sự thèm ăn của những thực khách này.

Tin tưởng cho dù chưa từng ăn, nhưng người đi ngang qua nơi này đều không nhịn được liếc nhìn hai cái.

Dù hôm nay không ăn, chỉ cần trong đầu có ấn tượng này, chung quy sẽ khát vọng nếm thử.

"Cháo hải sản, mì xào bò khô."

Triệu Khách gọi hai phần, nếm thử, hương vị rất không tệ.

Đặc biệt là cháo hải sản, có lẽ tài liệu hơi đơn giản nhưng cũng không thể che đậy đây là chén cháo ngon.

Bên dưới cháo trắng có thể thấy tôm bóc vỏ hồng nộn, cá mực và thịt viên, phối hợp với một túm hành thái cùng bảo bặc màu vàng giòn (giống với củ cải khô), khiến Triệu Khách ăn vừa lòng thỏa ý, không nhịn được gọi thêm hai phần, đóng gói mang đi.

Sắc trời đã tối, Triệu Khách cũng không muốn đến nhà hàng của sư huynh vào lúc này, nhưng cũng không đi tìm chỗ nghỉ ngơi.

Tuy đã trải qua nghiêm trị, nhưng lúc ngươi nhìn xuống khe cửa vẫn thấy tờ giấy nhỏ quen thuộc, còn nhận được sự thăm hỏi ấm áp ân cần lúc nửa đêm.

Về phần một số nhà dân, Triệu Khách càng không có hứng thú.

Cho nên Triệu Khách trực tiếp tìm một chỗ không người, trốn vào trong Đại Hạ đỉnh.

Vừa vào Đại Hạ đỉnh, khỏi phải nói, Thuỷ Lộc đã sắp xếp tốt đài luyện công cho hắn.

Bốn mươi tảng đá xanh được trải gọn gàng, ngay cả một khe hở cũng không có, mặt đá đã mài sáng, ánh sáng thâm trầm khiến người nhìn cảm thấy ưa thích.

"Thiếu gia, ngài đã trở về."

Thuỷ Lộc thấy Triệu Khách lập tức nghênh đón, ngay cả miệng cũng ngọt hơn.

"Khách sáo, khách sáo, lão Lộc, ngươi biến về bản thể cho ta xem một chút!"

Triệu Khách hơi híp mắt lại, đánh giá Thuỷ Lộc từ trên xuống dưới.

Ánh mắt ấy... Không biết vì sao lại khiến trong lòng Thuỷ Lộc đột nhiên sinh ra một loại cảm giác xấu, cảnh giác nói: "Ngài có gì cứ nói, nhìn bản thể của ta làm gì!"

"Sảng khoái! Vậy mượn ngươi ít đồ được không?"

Nghe Triệu Khách nói vậy, suy nghĩ đầu tiên của Thuỷ Lộc cũng là quay người muốn chạy.

Nhưng đây là Đại Hạ đỉnh, hắn ta có thể chạy đi đâu, huống hồ tốc độ của Thuỷ Lộc thật sự rất chậm với Triệu Khách.

Chỉ thấy Triệu Khách lao ra một bước, tiến lên một phát bắt được cổ Thuỷ Lộc, còn chưa chờ Thuỷ Lộc kịp phản kháng, đã cảm thấy ở bụng gai đau khoan tim, khiến hắn ta giằng co kịch liệt.

"Đừng nhúc nhích, thương thế không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu ngươi động đậy lung tung, ta không cẩn thận đâm rách nội tạng nào đó của ngươi, vậy ta cũng chỉ có thể nhịn đau nấu ngươi lên."

Thuỷ Lộc nghe đến đó, lập tức mất hết can đảm.

"Người này là loại gì, gặp mặt nói ba câu đã đâm ta một đao?"

Lúc này Thuỷ Lộc sâu sắc nghi ngờ, rốt cuộc mình có thể bị Triệu Khách hành chết hay không.

Đừng để đến lúc đó, hắn ta còn chưa chờ được hắn chết, bản thân đã bị làm thành một nồi thịt trước.

Trong lúc nhất thời, thân thể Thuỷ Lộc cứng ngắc nguyên tại chỗ, trơ mắt nhìn Triệu Khách dùng Nhiếp nguyên thủ rút ra khoảng hai bát máu tươi lớn tràn đầy từ trong thân thể hắn ta, lúc này mới chịu buông hắn ta ra.

Nhìn cái lỗ ở bụng mình, Thuỷ Lộc cũng có lòng muốn khóc, nhưng Triệu Khách lại rất cẩn thận khâu vết thương lại, thuận tay vứt cho hắn ta một bình thuốc khôi phục.

Mặc dù là thuốc khôi phục hạ cấp, thế nhưng đủ để khôi phục vết thương cho Thuỷ Lộc, đồng thời đi vào Vạn Thọ quan lấy ra một trái cây, chính là nhân sâm quả.

Thứ đồ chơi này, vừa đắng vừa chát, thật ra công hiệu còn không tốt bằng bản thể nhân sâm tinh.

Triệu Khách không thích ăn, thường chỉ ăn được hai miếng đã tiện tay ném đi, nhưng hiện tại vừa hay có thể đem ra nuôi dưỡng Thuỷ Lộc một chút.

"Hắc hắc, lão Lộc, ta cũng không lừa ngươi, lại cho ta mượn hai cây sừng hươu thì thế nào."

Triệu Khách nói xong, lại đặt trái cây đặt ở trong lòng bàn tay, dáng vẻ sói xám lớn lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ, mở miệng dụ dỗ: "Cho ta mượn, trái cây này sẽ là của ngươi."

Thuỷ Lộc nghe được Triệu Khách còn muốn sừng hươu, mặt cũng đen một nửa, hét lên muốn liều mạng với Triệu Khách.

"Trời đánh, ngươi ra tay đi, ta không sống..."

Chỉ là, chữ "sống" cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, Triệu Khách đã nhào tới như một con mãnh hổ.

"Cảm ơn!"

Triệu Khách không ngờ Thuỷ Lộc lại thoải mái như vậy, lúc này lấy ra huyết chùy từ trong sách tem, đang chuẩn bị đập xuống.

Thuỷ Lộc lập tức khóc to: "Đợi chút, ngươi đừng gõ sừng của ta, không phải ngươi cần dược liệu sao, ta tìm cho ngươi, tìm cho ngươi..."

"Ngươi tìm cho ta?"

Ánh mắt Triệu Khách không khỏi sáng lên, chậm rãi buông huyết chùy trên tay xuống, tò mò nói: "Ngươi tìm cho ta thế nào? Thứ ta cần đều không phải hàng bình thường."

"Có thể tìm ra, cam đoan đều không phải hàng bình thường, ngoài ra ngươi cần những dược liệu này để luyện đan đúng không, ta biết, ngươi đừng gõ sừng hươu của ta, đã hóa thành xương rồi, bên trong trống không, ngươi gõ cũng vô dụng."

Vì sinh tồn, Thuỷ Lộc đã kích phát ra toàn bộ ham muốn cầu thắng của mình.

Bình Luận (0)
Comment