Cộng thêm sau khi hiện đại hóa, trong hiện thực đã không thích hợp tu hành.
Dưới hồng trần cuồn cuộn, say mê tiền giấy mới là mộng tưởng của mọi người, bao nhiêu người đều coi bảo bối trong nhà truyền xuống là đồ cổ để bán ra ngoài.
Thuỷ Lộc chỉ cần lừa gạt một chút, lấy ra chút tiền, trên cơ bản đã có thể bỏ một món bảo bối vào trong túi.
Đây chính là lý do vì sao một hươu yêu như Thuỷ Lộc, muốn pháp thuật không có pháp thuật, muốn thế lực không có thế lực, lại có thể mang nhiều bảo vật trên người như vậy.
Triệu Khách vẫn rất nghi ngờ tài sản trên người Thuỷ Lộc, chắc chắn không chỉ ít như vậy.
Tất nhiên sẽ có bảo bối khác tốt hơn bị hắn ta giấu đi.
Triệu Khách cũng không nóng nảy, từ từ sẽ đến, dù sao lão bảo bối thế này, Triệu Khách không chịu thả hắn ta đi nữa.
"Bên này!"
Lúc này, Thuỷ Lộc thay đổi phương hướng, đi sang bên trái, bên này là tòa dân cư bình thường, đều là loại từ đắp nhà thành thôn.
Đi dọc theo một lối đi nhỏ, Thuỷ Lộc chỉ một căn nhà ở phía trước.
"Chính là chỗ này!"
Triệu Khách nhìn lên, căn nhà này lại khí thế hơn căn nhà khác, xung quanh căn nhà có tường cao bao quanh nhưng vẫn có thể thấy căn nhà bên trong cao lớn, hình như rất khí phái.
"Ngươi đi gõ cửa!"
Triệu Khách giục Thuỷ Lộc đi gõ cửa, bản thân bình tĩnh buông cảm giác ra, đồng thời thôi động Tự nhiên chi tức để che giấu bóng dáng.
"Ông!!"
Cánh cửa sắt màu đỏ chót trước mắt mở ra một cái khe, một nam nhân dáo dác thò đầu ra, đợi đến khi thấy Thuỷ Lộc là một lão đầu ria mép, nam nhân không khỏi nhíu mày.
Sau khi nhìn quanh hai bên, xác định xung quanh không có ai, mới không nhịn được nói: "Đại gia, ngươi tìm nhầm người à."
"Không sai, không sai, ta... A???"
Thuỷ Lộc vừa quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Khách đã không thấy bóng người, không khỏi ngạc nhiên.
Lúc này, nam nhân sau cửa càng không kiên nhẫn được nữa: "Vậy ngươi tới làm cái gì? Ngươi tuổi đã cao, thứ đồ chơi phía dưới lại không tốt lắm, vẫn nên đi sớm một chút."
Nam nhân nói xong lại muốn đóng cửa.
Nhưng lúc này, Thuỷ Lộc cảm giác sau lưng bị ai đó đạp một cái, thân thể nhào tới trước, đập vào trên cửa.
"Mả mẹ nó! Lại đạp lão tử!"
Thuỷ Lộc quay đầu nhìn dấu chân thật to ở sau mông, trong lòng chửi mẹ một trận, dường như nhớ lại trải nghiệm khiến hắn ta rất không vui vào đêm hôm đó.
"Ôi, đại gia, ngươi không để yên đúng không!"
Nam nhân thấy thế dứt khoát mở cửa ra, đang chuẩn bị vén tay áo lên, cẩn thận trò chuyện với vị đại gia trước mắt.
Thuỷ Lộc rất thẳng thắn, lấy ra một chồng tiền mặt từ trong túi đưa qua.
"Đi đi đi, không để yên cái gì, lão tử cũng tới tìm vui vẻ, nhanh."
Nam nhân nhìn một chồng tiền mặt thật dày trên tay, vẻ mặt không khỏi trở nên cổ quái.
Hắn ta quan sát Thuỷ Lộc từ trên xuống dưới một chút, nhét tiền mặt vào trong ngực vừa, nói: "Không nhìn ra, đại gia ngài thật đúng là... Càng già càng dẻo dai, vào đi."
"Đó là đương nhiên, đại gia ngươi vĩnh viễn là đại gia ngươi."
Thuỷ Lộc hếch mũi lên, ưỡn ngực ngẩng đầu, sải bước đi vào.
Triệu Khách áp sát người vào sau lưng Thuỷ Lộc, cùng đi theo vào.
Khỏi phải nói, nơi này sửa sang thiết kế thật sự không phải bình thường, có chút hương vị biệt thự nước Mỹ, thiết kế bể bơi, mặt cỏ, ban công rộng lớn, còn xa hoa hơn cả biệt thự của sư huynh.
Nếu không phải có tường cao vây quanh, e rằng người bình thường không ngờ trong thôn Thành Trung lại ẩn giấu một tòa biệt thự lớn như vậy.
"Đại gia, mời ngài tới bên này, các cô nương kia đều đã nghỉ ngơi, thiếu mất mấy vị, ngài cứ xem trước một chút!"
"Ầy..."
Thuỷ Lộc quay đầu nhìn một chút, kết quả Triệu Khách vẫn không ra, điều này khiến Thuỷ Lộc hơi khó xử, đừng thấy hắn ta sống đến từng tuổi này, lại là một thân đồng tử.
Lúc trước đạo sĩ điểm hóa hắn ta, truyền cho hắn ta tâm pháp Toàn Chân giáo, Toàn Chân giáo khác với những giáo phái khác, càng coi trọng thân đồng tử.
Cho nên những năm qua Thuỷ Lộc vẫn luôn giữ thân đồng tử, cho dù lúc tuổi còn trẻ đến kỳ phát tình cũng kiên trì liều chết.
Nhiều năm như vậy không phá giới, chẳng lẽ phải bị chà đạp ở nơi này?
Nhìn dáng vẻ nhăn nhó của Thuỷ Lộc, trên mặt nam nhân không khỏi nở một nụ cười mà nam nhân đều hiểu, đến gần nói: "Nếu không thì học sinh muội, thế nào, miệng linh hoạt nhất đấy!"
"Ầy... Được... Được thôi."
Lão đầu tử đỏ mặt gật đầu, chẳng mấy chốc nam nhân đã đưa Thuỷ Lộc đến một gian phòng, lại xoay người đi ra ngoài sắp xếp.
Ngồi trong căn phòng nhìn giường lớn hình tròn và bồn tắm lớn tình thú, Thuỷ Lộc ổn định tâm thần, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Hắn ta không đến để chơi gái, hắn ta tới... A, ta tới làm gì?
"Này, ngươi có ở đó không?"
"Ngươi nói một câu đi?"
"Tiếp theo ta phải làm sao bây giờ?"
Thuỷ Lộc hỏi không khí cả nửa ngày, cũng không thấy Triệu Khách đáp lại hắn ta.
Trong lúc nhất thời tâm trạng càng thêm lo lắng bất an, ngồi ở trên ghế sofa, nằm cũng không phải, ngồi cũng không xong, tâm trạng bối rối, chỉ cảm thấy trái tim nhảy loạn thịch thịch thịch.
Nhìn đĩa đựng trái cây đặt trước mặt, vô cùng gò bó ăn miếng dưa hấu, lại không có tâm trạng ăn hết.
"Đại gia!"