Lúc trước Triệu Khách và hắn ta không hợp nhau, nhưng cũng chưa đến trình độ này, hồn nhiên không cho hắn ta một chút mặt mũi nào.
Một tát này đánh vào mặt, La Thanh cũng cảm thấy mặt đau thay cho đại sư huynh.
Kết quả Triệu Khách căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng.
Nhìn vỏ táo mà Triệu Khách để ở trên bàn, đại sư huynh chậm rãi đứng lên, cố gắng khiến khuôn mặt thả lỏng hơn, miễn cưỡng vui cười dùng giọng điệu trưởng bối, lắc đầu nói: "Hừ, thật sự là..."
Chỉ là còn chưa nói được một nửa, khuôn mặt đại sư huynh bắt đầu vặn vẹo, cơn giận không cách nào áp chế được trào ra khỏi lồng ngực, khiến hắn ta thật sự không giả vờ được.
Ném quả táo trên tay vào tivi: "Đệt con mẹ ngươi, ngươi là cái thá gì, dám nói chuyện với ta như vậy!"
Sau khi tức hổn hển đập đồ trong tay, chỉ thấy đại sư huynh hung hăng lườm La Thanh, quay người đi ra ngoài cửa.
"Ầm!"
Theo tiếng đóng sập cửa, trong phòng khách chỉ còn lại một mình La Thanh, vẻ mặt ngơ ngác nhìn mặt đất bừa bộn trước mắt như chiến trường, tỏ vẻ khó hiểu nói: "Ta mẹ nó trêu ai ghẹo ai! Hai tên ngu si này."
Sau khi rời khỏi nhà sư huynh, trên mặt Triệu Khách khó nén vẻ thất vọng, vốn tưởng đã lâu không gặp, thiên phú của sư huynh cũng đã có sự thay đổi kinh người.
Kết quả... Thật sự rất kinh người, kinh người đến mức khiến Triệu Khách muốn chửi đổng.
Chỉ là gọt quả táo đơn giản, Triệu Khách có thể nhìn ra, ít nhất đã nửa năm trở lên hắn ta không cầm dao.
Mấy thứ tài dùng dao này, thời gian dài không luyện tập, khớp ngón tay và lực nắm đều có sự thay đổi rất lớn.
Nói đơn giản, cũng là xúc cảm.
Thoạt nhìn vỏ quả táo này rất dọa người, nhưng ở trong mắt Triệu Khách lại không hề có kỹ xảo.
Khe hở giữa vỏ táo lớn như vậy, chỉ cần thả lỏng tay, tạo hình quả táo lập tức vượt qua.
Cần thứ đồ chơi này làm cái gì? Làm đồ trang trí cho món ăn, chẳng lẽ còn phải dùng cây tăm chống đỡ?
Xen ra hiện tại sư huynh của hắn đã rơi vào tình cảnh trong mắt chỉ có tiền, chỉ biết đi kiếm tiền.
Rời khỏi khu biệt thự không lâu, Triệu Khách phát hiện tiếng xe ầm vang sau lưng, hiển nhiên là sư huynh đã rời đi.
Triệu Khách cũng không thèm để ý hắn ta, đi đến bên ngoài tiểu khu gọi một chiếc xe taxi.
Lấy ra một tờ giấy từ trong túi, trên đó viết địa chỉ: "Đến nơi này."
"Nơi này!"
Tài xế nhìn địa chỉ một chút, không khỏi quay đầu nhìn về phía Triệu Khách, vẻ mặt cổ quái nói: "Huynh đệ, hiện tại là ban ngày, ngươi đến chỗ này cũng gấp gáp quá."
Vốn tâm trạng Triệu Khách đã không tốt, càng lười sủa bậy với tài xế, trong hai con ngươi lấp lóe một vòng u quang, kích hoạt thuật Quỷ hoặc: "Lái xe!"
Tài xế ngạc nhiên, chợt đờ đẫn gật đầu không nói thêm gì nữa, lái xe đưa Triệu Khách thẳng đến công viên Tây Hồ Đông G.
Dựa theo cách nói của Thuỷ Lộc, con mãng xà tinh kia trốn ở gần công viên Tây Hồ.
Chờ xe đến nơi, Triệu Khách tìm một góc, thả Thuỷ Lộc ra khỏi Đại Hạ đỉnh.
"Hít..."
Vừa rời khỏi Đại Hạ đỉnh, Thuỷ Lộc bị ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, đầu tiên trước mắt biến thành màu đen, qua một hồi lâu mới híp mắt lại, thích ứng với hoàn cảnh xung quanh.
"Nơi này chính là công viên Tây Hồ, mãng xà tinh mà ngươi nói ở chỗ nào?"
Vừa mới thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, đã nghe sau lưng vang lên tiếng hỏi của Triệu Khách.
Thuỷ Lộc lắc đầu, trong lòng nói thầm, không biết Triệu Khách đang dùng thần thông gì, sao thoáng một cái đã đưa hắn ta đến nơi này.
Thế nhưng Thuỷ Lộc cũng không nghĩ nhiều, dù sao hắn ta cũng phải ở bên cạnh tên này, dù tên này có bí mật gì, hắn ta cũng có nhiều thời gian đi tìm hiểu.
Hắn ta lấy ra một cái la bàn từ trong ngực, trong lòng mặc niệm: "Lão huynh đệ, xin lỗi, vốn định chờ ngươi sống tới trăm năm sau, không chịu được nữa, ta lại đến nhặt xác cho ngươi, bây giờ nhìn lại, chỉ có thể làm trước thời hạn."
Lấy la bàn ra, chỉ thấy Thuỷ Lộc giơ la bàn vòng vo ở xung quanh một vòng tròn, chỉ về phía đông nói: "Bên kia!"
Triệu Khách không nói lời nào, không nhanh không chậm đi theo sau lưng Thuỷ Lộc, đồng thời tăng mạnh cảm giác của mình, đề phòng Thuỷ Lộc chạy trốn.
Mặc dù lão gia hỏa này chỉ là một đầu hươu yêu, nhưng lại không phải bình thường.
Chủ yếu là sống quá lâu, cộng thêm la bàn trên tay có thể tìm người tìm bảo.
Có thể nói, hắn ta hiểu rõ ràng giá thị trường ở trong nước.
Đương nhiên, thủ đoạn đoạt bảo của Thuỷ Lộc cũng rất cá tính.
Thấy nhà ai không tầm thường, dứt khoát ở lại xung quanh, không tranh cũng không đoạt.
Không phải ngươi lợi hại sao, ta chờ ngươi chết già, lại dùng thủ đoạn khác đến cầm bảo bối về.
Cái gì? Ngươi còn có nhi tử?
Không có việc gì, ta tiếp tục chờ, cùng lắm thì chôn cất cho ba đời nhà ngươi.
Lần dài nhất, cũng là lần hắn ta trông coi thế gia cản thi ở Mai Hoa trang Tương Tây, một người tiễn bảy đời người.
Từ Thanh triều tiễn đến dân quốc, nhà này mới bắt đầu suy bại, hắn ta cũng thuận tay tốn 50 đồng đại dương, mua lại tất cả gia sản nhà này.
Cho nên nói, lão tử xưa nay không ra tay, cũng chỉ so sống lâu hơn ngươi, không tin trong nhà người còn có thể đời đời hưng thịnh vinh quang.