Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1130 - Chương 1130. Gặp Mặt Không Thoải Mái (2)

Chương 1130. Gặp mặt không thoải mái (2) Chương 1130. Gặp mặt không thoải mái (2)

Hắn ta vĩnh viễn quên không được, vẻ mặt dữ tợn sau khi hai người ăn bữa cơm đó, cũng vĩnh viễn quên không được tổn thương mà hắn ta phải chịu vào một đêm đó.

Điều này khiến hắn ta nằm lỳ ở trên giường ròng rã một tuần lễ, mới có thể miễn cưỡng đi xuống giường.

Thậm chí trong lúc đó, còn cần La Thanh bôi thuốc cho hắn ta mỗi ngày, đề phòng hoa cúc sưng đến nhiễm trùng.

Hắn ta còn như vậy, ngươi có thể nghĩ xem dáng vẻ của nữ hài kia.

Nghe nói, ngay đêm đó nàng đã vào bệnh viện, lúc bác sĩ ngồi xổm xuống kiểm tra cho nàng.

Uy lực thuốc xổ phát tác như nước sông Hoàng Hà, vạn ngựa lao nhanh, cũng như Tiểu Lãng mở cống thả hồng thủy bao la hùng vĩ.

Hình ảnh thật sự vô cùng cay con mắt, suýt nữa khiến đôi mắt bác sĩ bị quả ớt đốt mù.

Nàng không thể không tiếp nhận phẫu thuật rửa ruột, từ đó hoàn toàn cắt đứt tất cả liên hệ với hắn ta.

Đồng thời trong tin nhắn chia tay còn nói cho hắn ta biết, hắn ta là người mà nàng hận nhất trên đời này.

Mỗi lần nhớ tới chuyện này, sẽ khiến sâu trong lòng hắn ta đau đớn.

Đây là mối tình đầu của hắn ta đó!

Nghĩ đến đây, hô hấp của hắn ta không khỏi dồn dập hơn nhiều, như một đoàn lôi vân đè nén khiến người ta sắp thở không được.

Nhưng hắn ta nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, con mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hừ, nói cứ như tên biến thái nhà ngươi sẽ có bạn gái vậy."

"Vì sao không thể có, bệnh của ta đã khỏi hẳn."

Triệu Khách nhìn mặt đại sư huynh, ánh mắt thay đổi thất thường, trong lòng hô to thoải mái, khóe miệng cong lên mỉm cười.

Vẻ mặt nắm chắc thắng lợi trong tay khiến trong lòng đại sư huynh không khỏi sinh ra một loại dự cảm xấu.

Chỉ thấy ngón tay Triệu Khách nhẹ nhàng bóp vào quả táo, ngón tay vừa bóp, một lớp vỏ táo chỉnh tề bị Triệu Khách chậm rãi bóc ra từ trên quả táo.

Thấy cảnh này, ánh mắt đại sư huynh lại lộ ra vẻ khinh thường, nhìn về phía La Thanh, ý là: "Hiện tại đến lượt ngươi nói chuyện, xem tài dùng dao của ai càng hơn một bậc!"

Từ lúc La Thanh ngồi giữa hai người đã cảm giác như ngồi bàn chông.

Lúc này thấy Triệu Khách bóc vỏ táo, trong lòng La Thanh lại cảm thấy kỳ quái.

Lần trước, lão gia tử chính miệng thừa nhận, tài dùng dao của nhị sư huynh đã vượt qua hắn ta.

Lần này hai người phân cao thấp, nhị sư huynh không thể đơn giản gọt vỏ một quả táo như vậy mới đúng.

Ngay lúc La Thanh đang mơ hồ, chỉ thấy ngón tay Triệu Khách nắm hai đầu vỏ táo, nhẹ nhàng kéo ra.

Chỉ thấy vỏ táo thật mỏng lại bị nhẹ nhàng kéo ra, hiện ra hình một tấm lưới, bị Triệu Khách trải ra bàn.

Rất khó tưởng tượng đây chỉ là một cái vỏ táo, phần kết nối mỗi một lỗ thủng trong mắt lưới đều mỏng manh trong suốt, mang theo một chút màu xanh của táo.

Ít nhất tài dùng dao này thật sự khiến La Thanh trợn mắt hốc mồm.

Cũng như lão gia tử đã nói, tài dùng dao của Triệu Khách đã vượt qua lão gia tử, đạt đến tài dùng dao đỉnh phong.

Dao pháp áo tơi hoa, loại tài dùng dao này cũng không phức tạp.

Thậm chí La Thanh có thể dùng tài dùng dao cơ sở này, chơi ra hơn mười loại khác nhau.

Nhưng vấn đề là... Thứ mà nhị sư huynh cắt lại là vỏ táo, lại còn giữ cho vỏ táo hoàn hảo không chút tổn hại, vẫn dán vào trên táo, loại tài dùng dao này đã đến trình độ xuất thần nhập hóa.

Đừng nói đến hắn ta, dù là...

La Thanh nhìn ánh mắt ngạc nhiên của đại sư huynh, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít đều thầm kêu thoải mái.

Mỗi lần hai người không thể phân cao thấp, để hắn ta tới làm trọng tài, đơn giản cũng là đặt hắn ta ở trên lò nướng, khó chịu như bị nướng chín.

Hiện tại thì tốt rồi, không cần hắn ta nói cái gì, thắng bại đã rõ ràng.

Nhưng sau khi tâm trạng thay đổi thất thường, ánh mắt đại sư huynh nhanh chóng khôi phục vẻ thư thái, cởi mở cười nói: "Tài dùng dao không tệ, thoạt nhìn là ta coi thường ngươi, đi, đêm nay đến quán rượu của ta ăn, ta làm cho ngươi mấy món ngon sở trường! Sư huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp, nhất định phải uống mấy chén thật tốt."

Ở bên ngoài xông xáo nhiều năm như vậy, đại sư huynh cảm thấy mình vẫn phải có chút khí độ đó.

Hắn ta đã quen thuộc mánh khóe xã giao, bình tĩnh hóa giải sự bối rối của mình.

Chờ đến bữa tối, còn có rất nhiều cơ hội tìm lại mặt mũi, chỉ là lúc này Triệu Khách đứng lên, đưa quả táo lên miệng hung hăng gặm một miếng lớn.

Nhìn nụ cười dối trá trên mặt đại sư huynh, trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh khinh thường: "Không cần, tay ngươi dính đầy hơi tiền, không làm được món gì ngon."

Triệu Khách nói xong, thậm chí nhìn cũng không nhìn sắc mặt đại sư huynh cứng đờ ở nơi đó, quay người đi ra ngoài.

Trước khi đi, vẫn không quên quay đầu nói với La Thanh: "Chăm sóc lão đầu tử cho tốt, chờ hắn tỉnh rượu lại liên lạc cho ta, ta có một món đồ tốt đưa cho hắn!"

Triệu Khách nói xong, ăn táo, sải bước rời khỏi căn phòng.

"Cạch!"

Theo tiếng Triệu Khách đóng cửa, không khí trong phòng trở nên tĩnh mịch đáng sợ, thậm chí La Thanh không dám nhìn khuôn mặt của đại sư huynh.

Bình Luận (0)
Comment