Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1129 - Chương 1129. Gặp Mặt Không Thoải Mái

Chương 1129. Gặp mặt không thoải mái Chương 1129. Gặp mặt không thoải mái

La Thanh hơi nhíu mày, trong nháy mắt khe khẽ mở cửa nhà ra, trong lòng đã không nhịn được bắt đầu vụng trộm vui mừng.

Nhưng khi cửa nhà mở ra, đã thấy một người trung niên mặc quần áo thoải mái màu đen đang đứng ở trước cửa phòng, cau mày, lạnh lùng nhìn dáng vẻ dáo dác của La Thanh.

"Ngươi đi đâu!"

La Thanh vẫn tập trung ánh mắt vào Triệu Khách ngồi trong phòng khách, căn bản không ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên dọa La Thanh kêu to một tiếng, quay phắt đầu lại, vẻ mặt không khỏi trở nên trắng bệch, thét to: "Đại... Đại sư huynh!"

"Không... Không đi đâu cả, đại sư huynh, không phải ngươi đến nhà hàng sao, sao lại trở về nhanh như vậy."

Sắc mặt La Thanh lúc sáng lúc tối, một tay đặt ở sau lưng, giấu túi đồ nhỏ của mình ở phía sau, trong lòng lại lớn tiếng kêu khổ.

Hắn ta vừa nói chuyện điện thoại xong, lúc này mới vài phút đã chạy về, là hắn ta xui xẻo hay là quá ngu.

"Ta vốn chưa đi xa."

Người trung niên trước mặt hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa đi vào, thuận tay đóng cửa lại.

Hành động này chắc chắn khiến chút hy vọng sau cùng của La Thanh hoàn toàn tan thành mây khói, cúi đầu xuống thành thật đi theo phía sau, theo đại sư huynh cùng vào phòng khách.

"Ừm!"

Lúc này, đại sư huynh trước mắt đột nhiên dừng bước, đôi mắt âm trầm bất định nhìn chằm chằm bóng lưng đang quay về phía mình, một đôi tay siết chặt lại.

Thậm chí La Thanh có thể phát hiện hô hấp của đại sư huynh cũng trở nên nặng nề theo.

Có lẽ làm quản lý quán rượu lâu dài, trên người đại sư huynh có cảm giác áp lực khiến người ta cảm thấy hít thở không thông, theo tâm trạng của hắn ta thay đổi, La Thanh đi theo phía sau cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

La Thanh kính sợ đại sư huynh, nhưng càng sợ hãi nhị sư huynh hung tàn.

Hắn ta đã tận mắt thấy nhị sư huynh cắt bỏ da đầu tên lưu manh, ném xuống đường nước như thế nào.

Tóm lại, hai vị sư huynh một người khó chơi hơn một người, La Thanh bị kẹp ở giữa chắc chắn cũng gặp cảnh khốn cùng.

"Đến rồi!"

Thở sâu, sắc mặt đại sư huynh thay đổi vẻ lo lắng trước đó, trong lúc chuyện trò vui vẻ, bước nhanh đi đến ghế sofa trước mặt Triệu Khách ngồi xuống.

"Vừa tới."

Triệu Khách thả quả táo và dao gọt trái cây trên tay xuống, ánh mắt nhìn về phía đại sư huynh ngồi đối diện mình.

Đại sư huynh đến độ trung niên, hiển nhiên càng có uy nghiêm hơn lúc trước, mái tóc húi cua gọn gàng vẫn cẩn thận tỉ mỉ như vậy.

Chỉ có điều trên đầu đã không còn là mái tóc tươi tốt thật dày như đã từng, mà mỏng hơn rất nhiều, còn có thêm hai hàng tóc trắng.

Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng kia đầy đặn hơn mấy phần, thiếu đi mấy phần nhuệ khí so với dáng vẻ trong trí nhớ của hắn.

Chỉ là giữa hai đầu lông mày hiền lành vẫn mang theo sự cao ngạo tài trí hơn người khiến người ta rất khó chịu.

"Rất lâu không có tin tức của ngươi, nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như sống cũng không tệ lắm."

Đại sư huynh nhìn quả táo hoàn hảo không chút tổn hại trên bàn, khóe miệng hơi nhếch lên, cầm một quả táo khác trên đĩa trái cây không nhanh không chậm bắt đầu gọt vỏ.

Quả táo lớn nhỏ vừa phải, dưới sự thúc đẩy của ngón tay tráng kiện hữu lực nhanh chóng xoay tròn dưới lưỡi dao.

"Không tài giỏi như ngươi, nhà xe cái gì cũng có, a, chỉ là không có nữ chủ nhân, ngươi không còn độc thân chứ, chẳng trách tài dùng dao tốt như vậy."

Triệu Khách liếc nhìn quả táo trên tay đại sư huynh, chỉ thấy quả táo xoay tròn theo lưỡi dao vài vòng, vỏ táo vẫn còn ở trên quả táo.

Chỉ là theo đại sư huynh ngón tay nhẹ nhàng lắc, vỏ ngoài quả táo đột nhiên rơi ra.

Sau khi quả táo bị gọt vỏ tròn vo, không hề góc cạnh, vỏ táo bị gọt ra lại được đại sư huynh đặt lên bàn, xếp từng tầng lên.

Nếu không nhìn kỹ, e rằng cũng nghi ngờ đây là một quả táo khác bị để lên bàn.

Nghe Triệu Khách nhắc tới nữ chủ nhân, ánh mắt đại sư huynh trở nên âm trầm hơn nhiều.

Hắn ta không quên được buổi tối bị Triệu Khách lừa thảm ở nước Nga.

Trong ấn tượng, vẻ ngoài đáng yêu của nữ hài nước Nga kia vẫn rõ mồn một trước mắt.

Hắn ta lấy hết can đảm mới hẹn nàng ra ngoài, đồng thời tự tay chuẩn bị một món ăn cho nàng.

Ngày đó thời tiết rất hoàn mỹ, âm nhạc, ánh sao.

Ngồi dưới ngọn hải đăng ở nước Nga, lắng nghe tiếng sóng biển, cơn gió mát thổi qua mái tóc vàng của nàng khiến nàng càng thêm xinh đẹp.

Lúc đang nói đùa với nhau, hắn ta đưa lên món ăn chuẩn bị tỉ mỉ cho nàng, Băng lam tinh hải.

Là dùng thịt bò nạm ninh một ngày thành nước canh, phối hợp với bò bít tết mà hắn ta cẩn thận ướp gia vị, lấy trứng cá muối ướp Whisky lạnh để điều chỉnh màu sắc, khiến trên từng hạt trứng cá muối bao trùm một tầng ánh sáng màu xanh lam.

Đây là một món ngon hoàn mỹ.

Chỉ là...

Tên khốn đáng chết này vụng trộm đổi đồ gia vị của hắn ta thành bột tiêu cay Havana mà bọn họ thu thập được từ Ấn Độ.

Thật ra loại ớt này cũng tạm được, cảm giác khi mới ăn cũng không quá kích thích, nhưng sau khi ăn vào mới có thể cảm thấy hậu vị rất cay.

Loại ớt này phối hợp với thuốc xổ mà Triệu Khách vụng trộm nhét vào thịt bò nạm...

Một đêm đó trở thành cơn ác mộng của hắn ta.

Bình Luận (0)
Comment