Trải qua lần trước bị huyết chùy đánh, dường như Bạch Đường đã hoàn toàn yên tĩnh lại, hôm qua Triệu Khách thử gọi nàng ra tâm sự.
Kết quả Bạch Đường không thèm để ý đến hắn.
Điều này cũng khiến Triệu Khách cảm thấy bất đắc dĩ, trong lòng suy nghĩ nên làm như thế nào kích thích nàng một chút, để nàng cống hiến thêm chút điểm oán khí cho huyết chùy.
Trong lòng Triệu Khách vừa suy nghĩ, lại lần theo bảng số phòng đi về phía trước.
Phong thái Đông Hải sơn trang, ngoại trừ bộ phận nhà cao tầng, còn có một bộ phận toàn là biệt thự, mặt nhìn ra hồ Tùng Sơn, có thể nói là biệt thự cảnh hồ.
Giá cả...
Triệu Khách không quan tâm, nhưng cũng có thể nghĩ tuyệt đối là giá tiền không rẻ.
Xem ra sư huynh sống cũng không tệ lắm.
Tìm được bảng số phòng, là một tòa biệt thự ba tầng, phong cách thiết kế Âu Mĩ phối hợp khu xanh hoá khoảng một trăm mét vuông.
Có thể thấy người ở chỗ này không phú thì quý.
"Đinh!"
Ấn chuông cửa không lâu, Triệu Khách đã nghe thấy tiếng kêu của tam sư đệ: "Đến, đến rồi!"
Mở cửa sân ra nhìn, sau khi lão tam thấy được nửa người của Triệu Khách, một giây sau đã quay người muốn chạy.
Đáng tiếc lần này Triệu Khách càng mạnh hơn lần trước, không đợi hắn ta quay người, một tay đã túm cổ áo hắn ta.
"Ngươi chạy cái gì, mỗi lần gặp ta đều muốn chạy, ta là mèo hay ngươi là chuột."
Sau khi La Thanh nghe được lời nói của Triệu Khách, không khỏi rụt cổ lại, ở trong lòng nghĩ Triệu Khách đâu phải mèo, đơn giản cũng là lão hổ, còn là loại ăn tươi nuốt sống.
Nhưng La Thanh cũng không dám nói những lời này ngay trước mặt Triệu Khách, quay đầu lại, nửa đùa nửa thật nói: "Sao có thể, nhị sư huynh, ngài nghĩ như thế nào lại đến nơi này, đây chính là..."
"Địa bàn của hắn!"
Triệu Khách không đợi La Thanh nói xong, đã nói nốt đoạn sau, không quan tâm đẩy cửa nhà ra, lạnh lùng nói: "Địa bàn của hắn thì không thể vào xem à, lão gia tử đâu?"
"Uống rượu, ngủ rồi."
La Thanh cẩn thận trả lời Triệu Khách.
Chỉ thấy Triệu Khách cất bước đi vào biệt thự, còn chưa vào trong đã ngửi được mùi rượu nồng nặc, trên bàn còn có bầu rượu bạc của lão gia tử.
Xem ra thật sự uống say, nhưng đang là ban ngày lại uống rượu, gần đây lão đầu tử bị cái gì kích thích?
"Nhị sư huynh, đại sư huynh không biết ngài đã tới, nếu không ta gọi điện thoại cho hắn?"
La Thanh cẩn thận từng li từng tí, còn không dám há to miệng thở, thử dò hỏi.
"Tùy tiện!"
Hắn tới nơi này cũng không phải để thăm hắn ta, nhưng cũng không cần thiết trốn tránh.
Nói một câu tùy tiện, không quan tâm hắn ta thích tới hay không, Triệu Khách đi lên lầu.
Mở cửa phòng nhìn vào trong, quả nhiên thấy lão gia tử đang nằm ở trên giường phù phù phù ngủ say, không hề phát hiện Triệu Khách vào cửa.
Hình như lão gia tử béo hơn trước đó rất nhiều, vốn phải là khuôn mặt đầy đặn hồng nhuận phơn phớt, lúc này cũng bắt đầu sinh ra mấy nếp nhăn, trông già nua hơn nhiều.
Lúc này mới bao lâu không gặp, sự thay đổi của lão gia tử khiến trong lòng Triệu Khách cảm thấy ngạc nhiên.
Nói cho cùng, con người vẫn không chịu được năm tháng mài mòn từng bước.
Tính toán ra, lão gia tử cũng sắp qua sinh nhật 93 tuổi, dù hắn ta là một người sắt ở trong suy nghĩ của Triệu Khách, bây giờ cũng đi tới tuổi già.
Nhìn lão gia tử ngủ ngon như vậy, Triệu Khách cũng không muốn đi làm phiền hắn ta.
Từ trong sách tem lấy ra một giọt tinh hoa nhân sâm, nhỏ giọt tinh hoa vào trong miệng lão gia tử.
Nếu đây là người khác, có lẽ sẽ không chịu được một giọt tinh hoa nhân sâm, nhưng lão gia tử thân thể cường tráng, dù đã đến tuổi già nhưng cơ bắp trên người vẫn giữ được trạng thái cứng cỏi mạnh mẽ.
Ít nhất đánh mấy tiểu thanh niên như La Thanh, đó là một đấm một người.
Cho nên một giọt tinh hoa nhân sâm đã đủ để lão gia tử hấp thu.
Đi xuống nhà, Triệu Khách lại không thấy La Thanh đâu.
Nhưng dùng cảm giác quét đã biết, lúc này La Thanh đang trốn trong phòng, bắt đầu lặng lẽ dọn dẹp đồ đạc.
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng không có cách nào của hắn ta, hiển nhiên là chuẩn bị đường chạy.
"Thôi đi, đồ hèn nhát."
Thấy La Thanh như vậy, Triệu Khách không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn La Thanh đã thông báo cho vị đại sư huynh kia của hắn, lo lắng bị kẹp giữa tình thế khó xử, muốn sớm bỏ chạy.
Nhưng lo lắng của La Thanh là dư thừa, vì lần này Triệu Khách đã dám đến, chắc chắn có đủ thủ đoạn có thể khiến vị đại sư huynh này thất bại thảm hại, căn bản không cần hắn ta kẹp giữa tình thế khó xử.
Nhưng Triệu Khách cũng không ngăn cản La Thanh, ngồi trên ghế sofa cao cấp ở trong phòng khách, một tay cầm táo, không nhanh không chậm cắn từng miếng táo.
"Bịch bịch bịch bịch..."
Không lâu sau, chỉ thấy La Thanh cầm theo một bọc đồ, không dám ngồi thang máy mà nhón chân đi xuống từ lầu hai, nhìn trái nhìn phải như đang ăn trộm, ngừng thở di chuyển bước chân.
Nhìn dáng vẻ của hắn ta, Triệu Khách không hề nghi ngờ, nếu để tên này đi làm trộm, thật sự cũng có chút thiên phú.
Nhưng Triệu Khách dùng cảm giác quét vào trên người La Thanh, nhìn hắn ta từng bước một đi đến cửa phòng, cắn chặt hàm răng, cơ bắp trên người căng thẳng, kéo tay nắm cửa từng chút một.
Triệu Khách vẫn không nhịn được bật cười.
"Ha ha, thành công!"