Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1137 - Chương 1137. Vừa Vặn, Sáu Phần Chín! (2)

Chương 1137. Vừa vặn, sáu phần chín! (2) Chương 1137. Vừa vặn, sáu phần chín! (2)

Nghe tiếng kêu thảm thiết của Xà Quân ở bên ngoài, Thuỷ Lộc trốn ở bên cạnh Triệu Khách chỉ cảm thấy đầu mình tê dại, nói thầm: "Ngươi nuốt ai không tốt, lại nuốt hai tôn tổ tông này vào làm gì."

Hiển nhiên Đồ phu chi hạp ăn rất vui vẻ, dường như từ sau khi nó tiến giai, chưa bao giờ được ăn vui vẻ như vậy.

Lúc đầu Triệu Khách gọi nó ra, nói làm đồ nướng cho nó, nó còn không tin, nhưng không ngờ hương vị lại ngon như thế, càng ăn càng thơm, càng ăn càng đã nghiện, chỉ thiếu không có hai chai bia.

Về phần Quỷ hổ...

Được rồi, dù sao hắn ta cũng là cục sắt, nhưng như thế lại khiến Triệu Khách nghĩ đến năng lực mới của Quỷ hổ.

Lần sau nhét hỏa lực vào Quỷ hổ đốt đến đỏ bừng, lại để Quỷ hổ nhào lên trên người của người khác.

Cảm giác đó, Triệu Khách nghĩ thôi cũng thấy hưng phấn, đột nhiên phát hiện hình như đây là một ý tưởng không tệ.

Cho dù Quỷ hổ bị đánh nát, Triệu Khách cũng không đau lòng.

Dù sao sau khi bị Nhục quỷ hoàn toàn đánh nát một lần, nó chưa được cường hóa thêm lần nào, nhiều nhất chỉ là ăn chút nồi sắt, thìa sắt gì đó.

Ngay lúc Triệu Khách đang yên lặng ấn like cho sự thông minh của mình, cuối cùng Xà Quân không chịu nổi mở cái miệng rộng, muốn phun đám người Triệu Khách ra ngoài.

Chỉ thấy bụng Xà Quân nhanh chóng bành trướng, tích đầy một hơi, há miệng phun đám người Triệu Khách ra khỏi miệng.

Ngay tiếp theo lại phun ra từng ngụm máu tươi, điều này khiến trước mắt Xà Quân biến thành màu đen từng cơn, nhìn đám người Triệu Khách, Thuỷ Lộc rơi trên mặt đất.

Ánh mắt lạnh lùng, căm tức nhìn Quỷ hổ và Đồ phu chi hạp.

"Đói!"

Đồ phu chi hạp đang ăn đã nghiền lại bị phun ra, vẻ mặt cực kỳ tức giận.

"Muốn chết!"

Xà Quân thấy thế càng tức đến nổi điên, ngươi ăn thịt của lão tử còn dám đạp lão tử.

Lúc này vung lên cái đuôi to lớn, đảo về phía đám người Triệu Khách.

"Không tốt, mau tránh!"

Vẻ mặt Thuỷ Lộc thay đổi, thể trạng đầu đại mãng này như một ngọn núi nhỏ, một đuôi này quét tới, một đám xương già này của hắn ta không chết cũng bị lột da.

Nhưng Triệu Khách nhìn một bộ da rắn màu xanh này, con mắt tỏa sáng, dường như vì từng chiếm được một sợi long khí, vảy xanh trên người Xà Quân mang theo một tầng ánh sáng kỳ lạ, tự nhiên, xinh đẹp.

Da rắn tốt như vậy, hắn không thể bỏ qua.

Triệu Khách vừa hay nghĩ đến làm một cái bể bơi trong Đại Hạ đỉnh, nếu trải gạch men sứ gì đó thì quá tục, da của con cự mãng này tới rất đúng lúc.

Chỉ thấy Triệu Khách chẳng những không né tránh, ngược lại xông lên một bước đón lấy, hai tay cách không đánh một trảo.

Bãi cỏ trên mặt đất bên cạnh như nhận lấy kích thích gì đó, điên cuồng tăng trưởng.

Sau khi Triệu Khách dung hợp Tự nhiên chi nộ, mặc dù không dung hợp Tự nhiên chi mâu, nhưng năng lực sử dụng tự nhiên cũng đã thuận buồm xuôi gió, chỉ dựa vào năng lực Tự nhiên chi nộ đã có thể thao túng cây cỏ.

Điều này cũng nhờ có lúc thôn phệ “Tự nhiên chi nộ”, Triệu Khách tận mắt thấy Tự nhiên chi nộ thể hiện ra năng lực vận dụng của mình.

Tuy hiện tại hắn không có cách nào làm như con tem “Tự nhiên chi nộ” lúc đó, có thể tụ cây cỏ thành người khổng lồ.

Nhưng lít nha lít nhít cây cỏ dây mây bị Triệu Khách thôi động, đã điên cuồng quấn quanh trên người Xà Quân.

"Đây là đạo pháp gì??"

Không chỉ Xà Quân, ngay cả Thuỷ Lộc cũng cảm thấy hoảng sợ.

Không phải tên này tu Phật sao? Sao còn có một tay đạo pháp thần kỳ như vậy.

Nhưng Thuỷ Lộc nghĩ lại, trong lòng không khỏi mắng: "Phi, tên này tuyệt đối không phải tu Phật, chưa từng thấy hòa thượng nào hung tàn như vậy!"

Bị cây mây quấn quanh, cái đuôi Xà Quân quét đến một nửa đã trở nên chậm chạp, thân thể liều mạng giãy giụa muốn tránh thoát những cây mây này.

Thấy không thể tránh thoát, thân thể Xà Quân lập tức hóa thành một đoàn sương trắng, biến thành một nam nhân trung niên, nhảy dựng lên muốn xông ra tường cao.

"Ngươi muốn chạy?"

Nhưng e rằng Xà Quân không ngờ, tốc độ của Triệu Khách nhanh hơn hắn ta rất nhiều.

Dù không biết bay, nhưng Triệu Khách bước ra mỗi một bước, cỏ và dây leo trên mặt đất sẽ ngưng ra sân khấu, trải đường cho Triệu Khách, chỉ mấy bước đã vọt tới sau lưng Xà Quân.

"Khinh người quá đáng!"

Xà Quân nhìn phía sau, trong lòng sợ hãi nhưng cùng lúc cũng kích phát hung tính của Xà Quân, hắn ta không phải loại kém cỏi như Thuỷ Lộc.

Ngay lúc Xà Quân dự định liều cá chết lưới rách với Triệu Khách, đã thấy Triệu Khách đột nhiên chỉ một ngón tay về phía Xà Quân.

"Dung hợp!"

Triệu Khách kích hoạt năng lực đặc thù Dung hợp của “Phách vương hổ bí”, một giây sau Quỷ hổ bị nung đỏ đã xuất hiện ở sau lưng Xà Quân.

Khải giáp vỡ ra, nhanh chóng bọc lên trên người Xà Quân, còn chưa chờ Xà Quân lấy lại tinh thần.

"Xèo xèo..."

Trong nháy mắt đó, trong không khí lập tức tràn ngập một mùi thịt nồng nặc.

Lần này cũng không kịp kêu thảm, thân thể vừa rơi xuống mặt đất, Quỷ hổ nhanh chóng thoát ra từ trên người Xà Quân.

Trên da thịt tràn ngập mùi thịt khiến Xà Quân muốn thét lên, nhưng khi hắn ta miễn cưỡng mở mắt ra.

Chỉ thấy Triệu Khách lấy ra huyết chùy từ trong sách tem, xoay tròn cánh tay, một chiêu chính nghĩa từ trên trời rơi xuống, hung hăng nện vào trên đầu của mình.

"Cạch!"

Bình Luận (0)
Comment