Lão gia tử đã từng bày tỏ về loại lo lắng này, lo lắng cho tương lai của nhị sư huynh, sợ hắn không cẩn thận sẽ ủ thành thảm kịch nhân gian.
Dù sao việc của tẩu tử Triệu Khách, lúc ấy vẫn lưu truyền sôi sùng sục, còn đăng lên giấy báo.
Điều duy nhất may mắn là khi đó internet không phát triển, ảnh chụp trong giấy báo cũng có một đoàn mosaic làm mờ, không gây nên dư luận quá lớn, một lúc sau đã quên mất.
Mặc dù biết dáng vẻ mập mờ suy đoán của nhị sư huynh là giả vờ, nhưng nhìn nhị sư huynh chật vật ngụy trang như vậy, La Thanh vẫn không nhịn được bật cười.
Nhưng lão gia tử cũng không để ý tới La Thanh, ngược lại có hứng thú hơn, lại rót cho Triệu Khách nửa chén rượu, trên mặt đầy râu trắng nở nụ cười hơi già nua lại không đứng đắn.
"Đây chắc chắn là một cô nương rất hiền lành."
Hắn ta nhận ra, Triệu Khách thật sự đã thay đổi.
Có lẽ tổng thể không thay đổi, nhưng trên mặt chi tiết lại xuất hiện sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Trong một chén rượu trắng này đã tiết lộ ra vài tin tức, khiến lão gia tử có thể chắc chắn nhị đệ tử đã có sự lột xác.
Trong đó thay đổi lớn bao nhiêu, lão gia tử không nắm chắc được nhưng trong lòng có thể đưa ra một tiêu chuẩn.
Lúc trước Triệu Khách là người sống trong thế giới quá khứ, người trong quá khứ, chuyện trong quá khứ vẫn ràng buộc hắn.
Bây giờ, hắn đang sống ở trong một thế giới tương lai, có sự chờ mong với người tương lai, chuyện tương lai mà người bình thường đều có.
Chỉ với điều này, lão gia tử rất muốn biết đối phương là một cô nương như thế nào.
"Hiền lành??"
Khóe miệng Triệu Khách giật một cái, nghĩ đến cảm giác lần đầu tiên gặp mặt, Cơ Vô Tuế đã rút cột sống của hắn ra.
Trong chốc lát hai chân run lên, cầm chén rượu trên bàn, một ngụm uống hơn nửa chén, cảm giác nóng rực như liệt hỏa khiến trên mặt Triệu Khách hơi đỏ hồng.
Dường như dựa vào rượu mạnh, cộng thêm lão gia tử là người thân nhất của hắn, lúc nói chuyện cũng không suy nghĩ nhiều như bình thường.
"Hiền lành cái gì chứ, nàng đơn giản cũng là một người... A!!!"
Triệu Khách nói được nửa câu, cảm giác lạnh băng khiến thân thể Triệu Khách như chạm điện, suýt nữa nhảy dựng lên từ trên ghế.
Hai chân lập tức kéo căng, dùng hai cánh tay chống đỡ cái bàn, nét mặt cổ quái khiến trên mặt lão gia tử lộ ra vẻ hoang mang.
"Nàng... Nàng đơn giản là một tiên tử."
Lúc Triệu Khách nói xong câu đó, dường như toàn bộ thế giới đều thả lỏng.
Nhưng còn chưa chờ Triệu Khách thở phào trong lòng, ngón tay lạnh băng trong đũng quần lại buông hạch đào xuống, bắt đầu nắm lấy biểu tượng nam nhi của hắn.
"Hít..."
Triệu Khách lưng eo thẳng tắp, một đôi mắt híp thành một đường thẳng, cố gắng khiến hai chân của hắn giang rộng ra.
"Sư huynh! Sao mặt ngươi đỏ thế?"
La Thanh ngồi đối diện Triệu Khách, nhìn khuôn mặt Triệu Khách từ đỏ hồng trở thành đỏ ửng, đỏ đến tận mang tai, không khỏi trêu chọc.
"Nói nhảm, ngươi uống rượu này ngươi cũng đỏ!"
Triệu Khách tức giận lườm La Thanh, lúc nói lời này vẫn không quên cầm một chén rượu lên, một ngụm uống hết.
"A..."
Sau khi uống một ngụm, Triệu Khách chống hai tay lên bàn, không khỏi thở sâu.
"Được rồi!"
Lão gia tử ngồi bên cạnh không rõ chân tướng, nhưng nhìn Triệu Khách không còn như trước kia, từ đầu tới cuối vẫn giữ được sự lý trí và đề phòng.
Trong lòng cảm thấy cao hứng vì Triệu Khách, đừng nói Triệu Khách tìm tiên tử, dù Triệu Khách tìm một yêu ma quỷ quái, trong lòng lão gia tử cũng vui mừng.
Dù sao trong ba đồ đệ, tính cách lão đại vững vàng nhất, tuy những năm qua lão đại bắt đầu chuyển đổi, từ đầu bếp ở phía sau đi đến phía trước, trở thành lão tổng có được mấy nhà hàng lớn ở Đông G thị, nhưng dù nói thế nào lão đại vui vẻ là được.
Tuy lão tam không đứng đắn nhưng ngộ tính tốt lại còn trẻ, con đường tương lai còn rất dài, chậm rãi đi cũng không đến mức lệch lạc.
Người khiến hắn ta lo lắng nhất cũng là nhị đồ đệ Triệu Khách.
Lúc trước Lôi Khoa đưa hắn ra khỏi bệnh viện tâm thần, mặc dù liên tục nói không trách hắn vì việc của tẩu tử, nhưng tính cách hài tử này qua cực đoan.
Tác phong làm việc cực đoan lại khiến hắn ta nghĩ tới người mà trong lòng hắn ta luôn nhớ nhung.
Đã nhiều năm như vậy, hắn ta đi khắp thế giới vẫn không tìm được nàng, cũng cho Triệu Khách chiếc tẩu thuốc kia.
Trên thực tế cũng vì một suy nghĩ, dù sao tác phong của Triệu Khách và nàng cũng tương tự nhau, coi như dạy dỗ một tên đồ đệ cho nàng đi.
Nhưng trong lòng lão gia tử lại đối xử với ba tên đệ tử bọn họ như con ruột, thấy tính tình Triệu Khách xuất hiện sự thay đổi, trong lòng lão gia tử cũng cảm thấy vui cho Triệu Khách.
"Tốt! Tốt tốt! Vị cô nương kia như tiên tử, ngươi phải đối xử với người ta thật tốt, chờ khi nào có cơ hội dẫn người tới cho ta gặp một chút, để sư huynh của ngươi mua cho ngươi một căn nhà, đến lúc đó sớm kết hôn, ta còn muốn sớm ôm đồ tôn."
Tâm trạng lão gia tử vô cùng tốt, uống liền ba ngụm lớn, lời lẽ sâu xa nói với Triệu Khách.
Hai tay Triệu Khách nắm chặt mép bàn, biểu cảm trên mặt không nói ra được là thoải mái hay khó chịu, dường như đang cố chịu đựng điều gì đó.