Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1151 - Chương 1151. Gió Nam Biết Rõ Ta Muốn Gì, Thổi Vào Trong Mộng Hồng Lâu (2)

Chương 1151. Gió nam biết rõ ta muốn gì, thổi vào trong mộng Hồng Lâu (2) Chương 1151. Gió nam biết rõ ta muốn gì, thổi vào trong mộng Hồng Lâu (2)

Cái tay dưới hông càng lúc càng nhanh, trong đầu như có hình ảnh biểu tượng nam nhi đang nhanh chóng bành trướng, nổi lên, chuẩn bị phun nước.

Lúc này, Triệu Khách tay mắt lanh lẹ cầm lấy chén rượu trên bàn, uống hết một ngụm, dựa vào cảm giác đâm vào của rượu mạnh, Triệu Khách phát ra một tiếng rên trầm thấp: "Ôi... Ừ."

Theo một tiếng than nhẹ của Triệu Khách, chỉ thấy hai chân Triệu Khách kéo căng, ngón chân cái nhô lên búng vào mặt trên của giày "bịch" một tiếng.

Hai tay nắm thật chặt mép bàn, lại in mấy dấu ngón tay ở mặt dưới của bàn.

"Nhị sư huynh, sao mặt của ngươi lại trắng bệch?"

La Thanh gắp hai cọng rau xanh vào trong bát, thấy Triệu Khách nửa cúi đầu, vẻ mặt kia rất kỳ quái, không khỏi mở miệng quan tâm.

"Không có... Không có việc gì, ta uống quá nhanh, hơi... Không chịu được..."

"Không chịu được thì đừng uống nữa, nếu ngươi uống say, đợi chút nữa đại sư huynh trở về, biết đâu hai ngươi lại cãi cọ."

La Thanh nói lời này còn nhét hai miếng cơm vào trong miệng.

Đúng vào lúc này, ngón tay La Thanh trượt đi.

"Đinh!"

Chỉ thấy một chiếc đũa trên tay rơi xuống dưới mặt bàn, thấy thế, La Thanh vô thức muốn đưa tay nhặt đũa.

Thấy hành động của La Thanh, sắc mặt Triệu Khách lập tức thay đổi, vỗ bàn một cái: "La Thanh!"

"A!!!"

Hành động đột ngột khiến La Thanh bị dọa suýt nữa nhảy dựng lên từ trên ghế, con mắt nhìn Triệu Khách, không biết nhị sư huynh lại trúng gió gì.

"Ây..."

Con mắt Triệu Khách linh lợi đảo quanh, nhìn chén rượu trên bàn, lại cầm rượu lên: "Những năm qua là ngươi chăm sóc lão gia tử, vất vả rồi, nhị sư huynh kính ngươi một chén."

Chỉ thấy lúc Triệu Khách nói chuyện, nâng chén lên đưa tới bên miệng.

"Ôi! Nhị sư huynh, đó là cái cằm?"

La Thanh nhìn dáng vẻ đầu óc choáng váng của Triệu Khách, hình như đã uống say thật, chén rượu này không đưa đến bên miệng, tất cả đổ hết xuống người và quần.

La Thanh vội vàng nhặt đũa lên, còn thấy đũng quần Triệu Khách ướt nhẹp.

Trong lòng không khỏi yên lặng cười trộm, hình như đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Triệu Khách uống rượu lại uống đến luống cuống như vậy, ngay cả quần cũng bị rượu làm ướt.

La Thanh cười trộm, Triệu Khách lại nặng nề thở hắt ra, yên lặng like cho sự thông minh của mình.

Bàn đồ ăn này cũng không phong phú, không có thịt cá gì, chỉ có mấy món chay, đều là đồ ăn thường ngày đơn giản nhất.

Nhưng lão gia tử ăn rất vui vẻ, Triệu Khách ngồi cùng với lão gia tử, ăn đồ ăn trong miệng cũng thấy đặc biệt ngon miệng, có lẽ đồ ăn cũng không quá ngon nhưng đây là hương vị gia đình.

Lão gia tử uống rồi uống lại thành uống nhiều quá.

Triệu Khách và La Thanh đỡ lão gia tử vào trong phòng.

Triệu Khách lấy một chậu nước nóng, lau người cho lão gia tử.

Trong lúc đó, Triệu Khách cũng nghe được trong miệng lão gia tử gọi tên một người, rất mơ hồ, Triệu Khách cẩn thận nghe cũng không thể nghe được, rốt cuộc là Hiểu Hồng hay Tiêu Hồng.

Tóm lại, lão gia tử gọi cái tên này hơn mười lần.

"Tiêu Hồng? Chẳng lẽ là..."

Triệu Khách nghĩ đến cây Sinh mệnh liễu yên cán trên tay hắn, không khỏi nhíu mày một cái, yên lặng thở dài.

Cùng là người đưa thư, không biết vị nữ nhân đã từng có nhân duyên hạt sương với lão gia tử, liệu có còn sống trên thế giới này hay không.

Triệu Khách suy nghĩ, có lẽ điều này chưa chắc đã là chuyện xấu với lão gia, trong lòng giữ lại một suy nghĩ, dù sao cũng tốt hơn tuyệt vọng.

Sau khi Triệu Khách lau người cho lão gia tử, lại bê chậu nước đi ra ngoài.

Theo Triệu Khách đóng cửa phòng, lão gia tử từ từ mở mắt, cặp mắt kia nhìn lên trần nhà nhưng suy nghĩ đã bay đi rất xa.

Dưới cây hương xuân có một đôi thanh niên nam nữ ngồi trên cành cây thô to, ánh mắt ngượng ngùng, bàn tay hắn ta tới gần bàn tay nhỏ kia từng chút một, đôi bên thử thăm dò ranh giới cuối cùng của đối phương.

Cuối cùng hắn ta cầm lấy bàn tay nhỏ giản dị kia, khoảnh khắc này hắn ta biết mình đã nắm lấy toàn bộ thế giới.

"Tiêu Hồng, ta nhớ ngươi lắm!"

Nhìn trần nhà trống trải, đôi mắt đục ngầu của lão gia tử dần trở nên mông lung, một giọt nước mắt lăn xuống gò má.

Lão gia tử suy nghĩ, cũng theo trí nhớ trong đầu, mỉm cười dần chìm vào trong giấc ngủ say.

"Nhị sư huynh, ngươi có muốn thay quần không?"

Thấy Triệu Khách đi ra từ trong phòng của lão gia tử, La Thanh tiến lên trước, vẻ mặt cười đùa tí tửng, trong ánh mắt luôn mang theo vẻ không có ý tốt.

Triệu Khách ngẩng đầu nhìn La Thanh, chỉ thấy ánh mắt tiểu tử này tung bay nhìn một phòng khác, dường như vô tình nói: "Dáng người của ngươi và đại sư huynh không khác nhau lắm."

"Hừ hừ, hài tử lanh lợi."

Hắn thật sự cần thay quần, nếu không cứ sền sệt như vậy, bước đi cũng không thoải mái.

Triệu Khách đưa chậu nước trên tay cho La Thanh, đi vào căn phòng trước mặt, trong phòng có phòng tắm nhỏ, Triệu Khách dứt khoát tắm rửa một cái.

Tuy không thích đại sư huynh buông bỏ việc nấu ăn, nhưng Triệu Khách vẫn có thể tiếp nhận với phẩm vị của sư huynh.

Mấy bộ thiết kế riêng của Zegna, tuy đều là đời cũ nhưng Triệu Khách lại rất thích.

Căn cứ vào chính sách tam quang, Triệu Khách không khách sáo trực tiếp thu số quần áo này vào trong sách tem.

Lại nói, trước khi tiến vào không gian khủng bố, Triệu Khách có yêu cầu rất nghiêm túc với cách ăn mặc của hắn ta.

Bình Luận (0)
Comment