Ánh mắt nhanh chóng đảo qua danh sách một lượt, tham khảo với vị trí trong trí nhớ của hắn.
So sánh một chút, phát hiện nữ hài ngồi ở bàn học cào ra chữ hận kia tên là Vương Vi.
Tên hiện tại của người đưa thư trước mặt lại là Chu Lỗi.
Về phần một vị nữ người đưa thư khác, vai diễn học sinh của nàng tên là Lưu Gia.
Triệu Khách âm thầm ghi nhớ cái tên này.
Chỉ trong chốc lát, tiếng chuông lại vang lên, lần này là tiếng chuông vào học.
Triệu Khách và Chu Lỗi nhìn nhau, thời gian trôi qua quá nhanh.
Mỗi lần chỉ có thời gian mười phút, hiển nhiên không cho bọn họ thời gian dư thừa đi tham khảo manh mối có giá trị, ép bọn họ lại đi vào phòng học.
Thấy thế, Triệu Khách và Chu Lỗi không do dự, đồng thời đi vào một phòng học.
Khó khăn lắm mới gặp được nhau, có lẽ mọi người có thể giúp đỡ nhau một chút, ít nhất phải làm rõ ràng nhiệm vụ chính tuyến lần này rồi nói.
Sau khi cất bước đi vào phòng học, chỉ thấy Chu Lỗi dứt khoát đứng chờ ở cửa.
Tác phong của hắn ta hình như là một kiểu đơn giản thô bạo, vấn đề có thể giải quyết bằng nắm đấm, tuyệt đối không dùng não.
Triệu Khách thì đi đến chỗ ngồi của mình, yên lặng theo dõi tình hình, nhưng lúc đi đến trước mặt nữ hài gọi là Vương Vi kia, Triệu Khách cố ý đưa tay vén tóc của nàng, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt Vương Vi.
Hành động đột ngột của Triệu Khách khiến khuôn mặt Vương Vi trở nên đỏ bừng, còn khiến mấy học sinh khác trong lớp huýt sáo.
Dù sao hành động của Triệu Khách cũng có chút vẻ cợt nhả.
"Kỳ quái?"
Sao còn chưa đến?
Chu Lỗi đứng ở cửa ra vào đợi nửa ngày, cũng không thấy giáo viên lên lớp.
Ngược lại theo tiếng chuông trong phòng học dần tắt, cửa phòng học tự động khóa lại.
Điều này khiến Chu Lỗi nổi giận đùng đùng quay về chỗ ngồi.
Hắn ta một chân đá văng đầu húi cua ngồi bên cạnh Triệu Khách: "Cút sang một bên!"
Đầu húi cua bị đá ngã xuống đất, ôm bụng cả nửa ngày cũng không đứng lên.
Triệu Khách thấy thế hơi nhíu mày, hắn nghe được tiếng xương sườn của đầu húi cua bị đạp nát.
"Nhìn cái gì, có tin ta bẻ đầu đám các ngươi ngay bây giờ không, còn có ngươi, còn nhìn nữa lão tử sẽ cưỡng gian ngươi."
Chu Lỗi tùy tiện ngồi trên ghế, hoàn toàn là trạng thái không quan tâm những học sinh này.
Đối với đám người đưa thư trung cấp bọn họ, có ai không phải từng bước một giết ra từ tầng dưới chót.
Mạng người tính là gì?
Thật ra cũng không khác con kiến lắm, tiện tay giết chết một con kiến, chẳng lẽ bọn họ còn cần nói một câu xin lỗi sao?
Giết chết thì cứ giết chết thôi, hoặc là nói lão tử giẫm chết ngươi đấy, ngươi muốn làm gì nào.
Tác phong của Chu Lỗi khiến ánh mắt học sinh trong lớp nhìn hắn ta tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Loại cảm giác hoảng sợ nhìn chằm chằm này lại khiến Chu Lỗi cảm giác đặc biệt tốt.
Nhưng khi Chu Lỗi ngẩng đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy một bóng đen đang đứng ngoài cửa sổ.
Chu Lỗi không thấy rõ mặt của hắn ta, nhưng lại có thể thấy rõ ràng cái bóng này hơi nhếch khóe môi nở nụ cười quỷ quyệt.
Nhìn hắn ta không nhanh không chậm duỗi ra một ngón tay, xoẹt một cái ở trên cổ.
"Ai!"
Thấy thế, trong lòng Chu Lỗi giật mình nhưng hắn ta phản ứng nhanh chóng, sau sự ngạc nhiên ngắn ngủi đã lao thẳng về phía cửa sổ thủy tinh, vung nắm đấm đập tới.
Nhưng trình độ chắc chắn của thủy tinh khiến một đấm của Chu Lỗi như đá chìm đáy biển, lúc nhìn lên bóng người trước cửa thủy tinh đã biến mất không thấy.
"Là ai!"
Nhìn bóng lưng từng bước một đi xa, Chu Lỗi hận không thể áp mặt lên mặt kính thủy tinh muốn nhìn rõ ràng.
Trong nhiệm vụ chính tuyến, bọn họ nhất định phải tiến vào phòng học, nhưng trên hành lang lại xuất hiện bóng dáng một người, điều này khiến Chu Lỗi thấy ngạc nhiên, rất muốn biết người này rốt cuộc là ai.
Trong mịt mờ, Chu Lỗi chỉ thấy người kia mặc đồng phục, chắc không phải giáo viên nào đó.
"Này, vừa rồi bên ngoài có người, ngươi có thấy không?"
Nhìn bóng người đã biến mất, Chu Lỗi quay đầu hỏi Triệu Khách.
Triệu Khách lắc đầu, vừa rồi Chu Lỗi tiến lên, hắn cũng không thấy bóng người nào.
"Đáng chết! Vừa rồi ta tận mắt thấy bên ngoài có người, mẹ nó!"
Chu Lỗi nện một quyền trên bàn, hiển nhiên ở lại chỗ này khiến sự kiên nhẫn của hắn ta đã nhanh chóng biến mất.
Triệu Khách không để ý đến lời phàn nàn của Chu Lỗi, đôi mắt nhìn chằm chằm đầu húi cua ngồi trên mặt đất.
Chỉ thấy, sau khi đầu húi cua bị Chu Lỗi đạp ngã xuống đất, từ đầu đến cuối không có hành động gì nữa, thậm chí Triệu Khách nghe không được tiếng hít thở của hắn ta.
"Ngươi đang nhìn cái gì?"
Chu Lỗi thấy Triệu Khách không nói lời nào, ánh mắt lại nhìn về phía tên đầu húi cua kia, còn tưởng Triệu Khách quan tâm sự sống chết của hắn ta.
Hắn ta bĩu môi một cái, cất bước đi đến bên cạnh đầu húi cua.
"Đừng ngốc nữa, những người này đều không phải người chân chính, có thể là ảo ảnh, cũng có thể là phân thân do một loại quái vật nào đó chế ra, dù là một người sống, chết thì cứ chết thôi."
Chu Lỗi nói lời này, mũi chân đẩy đầu húi cua, chỉ thấy thân thể đầu húi cua lăn ra nằm ngửa trên mặt đất, đã không có hô hấp.
Nhưng điều khiến Triệu Khách cảm thấy cổ quái là, lúc này khóe miệng đầu húi cua lại nở một nụ cười nhạt.