"A? Chết rồi còn cười?"
Chu Lỗi cũng nhận ra nụ cười trên khóe miệng đầu húi cua, không khỏi nhướn mày.
Lúc này Triệu Khách quay đầu nhìn thoáng qua những bạn học khác trong phòng học, phát hiện những bạn học này tràn đầy hoảng sợ với Chu Lỗi, nhưng lại như hoàn toàn coi thường cái chết của đầu húi cua.
"Hừ!"
Nhìn người đã chết lại không có manh mối gì, Chu Lỗi không tình nguyện tìm một chỗ ngồi, ngồi xuống.
Nhưng bị nhốt ở chỗ này không cách nào ra ngoài, theo thời gian trôi qua Chu Lỗi càng ngày càng vội vàng nóng nảy.
Bản thân hắn ta không thích đến trường, chứ đừng nói đền ngồi trong phòng học buồn tẻ vô vị.
Nhưng lúc Chu Lỗi định đứng dậy, Triệu Khách đột nhiên chú ý tới, không biết từ lúc nào đôi mắt tất cả học sinh đều nhìn ra ngoài cửa sổ.
Triệu Khách cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên mặt kính thủy ở cửa sau phòng học, có một đôi mắt màu đen đang xuyên qua lớp thủy tinh, nhìn chằm chằm Chu Lỗi.
Cùng lúc đó, Chu Lỗi hồn nhiên không phát hiện ra, vẫn đứng lên từ trên ghế, đi về phía trước.
Nhưng còn chưa bước ra một bước này, một luồng gió lạnh không biết đến từ chỗ nào, thổi tới trên người Chu Lỗi.
Tiếng gió thổi khiến Chu Lỗi vốn không có cảm giác lại cảm thấy không đúng.
Nhưng chẳng mấy chốc chỉ thấy một tầng sương trắng có thể nhìn bằng mắt thường, bắt đầu bao trùm cả người Chu Lỗi.
"A? Không đúng!"
Trong nháy mắt xương lạnh thấu xương thấm vào quần áo của Chu Lỗi, theo một luồng hơi lạnh thấu xương khiến Chu Lỗi lập tức cảnh giác, nhanh chóng muốn nhảy ra.
"Rắc rắc rắc rắc..."
Nhưng người vừa nhảy lên giữa không trung, đột nhiên cảm giác như có thứ gì đó bắt lấy hai chân của hắn ta.
Cúi đầu nhìn, sắc mặt Chu Lỗi lập tức trở nên khó coi.
Chỉ thấy xung quanh Chu Lỗi tuôn ra một luồng sương lạnh, sương mù phấp phới, những nơi đi qua trong không khí nhanh chóng ngưng ra lớp băng thật dày, không biết hai chân của hắn ta đã bị đóng băng từ lúc nào.
"Khốn kiếp!"
Thấy thế, vẻ mặt Chu Lỗi thay đổi, bắp thịt cả người bắt đầu nhanh chóng bành trướng, cơ bắp sinh ra một tầng xích sát khí đỏ hồng, so với khí tức trước đó hoàn toàn tưởng như hai người.
Một quyền đánh vào mảnh băng ở dưới chân, trong chốc lát mảnh băng vỡ vụn khiến hai chân của hắn ta được thả ra.
Nhưng còn chưa chờ trên mặt Chu Lỗi xuất hiện nụ cười, sương lạnh xung quanh đột nhiên phóng đại.
Một tầng mảnh băng lấy tốc độ mà mắt thường không thấy được, bao trùm cả người Chu Lỗi.
Dưới sương lạnh, Chu Lỗi đột nhiên nhận ra tình huống còn lâu mới đơn giản như hắn ta đã nghĩ.
Ngay lúc cơ bắp của hắn chạm đến sương lạnh, ý lạnh thấu xương khiến hắn ta cảm thấy cơ bắp trở nên đâm đau.
"Thánh chiến giáp!"
Không dám do dự chút nào, sau lưng Chu Lỗi hiện ra hư ảnh con tem, đó là một con tem màu bạc.
Một tầng thiết giáp giống với áo giáp phương tây nhanh chóng bao trùm Chu Lỗi.
Ở ngực áo giáp là một đầu sư tử hoàng kim, sư tử há to miệng phát ra tiếng gầm gừ điếc tai, khiến cả người Chu Lỗi sinh ra một đoàn ngọn lửa màu vàng.
"Rất mạnh!"
Dưới ngọn lửa màu vàng, Chu Lỗi như một pho tượng chiến thần, khí tức trên người khiến Triệu Khách cảm thấy ngạc nhiên, ít nhất lúc Chu Lỗi ở trong trạng thái này, chưa chắc đã kém Nhục quỷ bao nhiêu.
Chỉ là sương lạnh bao phủ xuống, trong ánh mắt Chu Lỗi nhanh chóng hiện ra vẻ hoảng sợ, lực lượng trong cơ thể mình đang nhanh chóng suy yếu.
Không chỉ như thế, Chiến thần chi hỏa bao phủ trên chiến giáp cũng bắt đầu ngưng đọng, dần bị mảnh băng che kín.
Dưới khí lạnh thấu xương bao trùm, Chu Lỗi chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình bị đóng băng thành một bức tượng băng.
Ngay lúc Chu Lỗi gần như tuyệt vọng, Triệu Khách đột nhiên nhảy lên từ trên ghế, Nhiếp nguyên thủ mở ra, bàn tay lớn màu vàng óng đập nát hơn phân nửa mảnh băng trước mắt, đồng thời thu hút sương lạnh xung quanh vào lòng bàn tay.
Chỉ thấy Triệu Khách đạp một chân qua, trong khoảnh khắc mảnh băng vỡ nát, thân thể Chu Lỗi đụng ngã mấy cái bàn, lộn một vòng trên mặt đất, cuối cùng đâm vào tường mới dừng lại.
"A!"
Phủi vụn băng trên người xuống, Chu Lỗi lớn tiếng hét rầm lên, ngồi phịch xuống đất phun ra một ngụm sương lạnh: "Lạnh!"
Từ khi hắn ta trở thành người đưa thư, hắn ta chưa bao giờ cảm giác lạnh lẽo như thế này, cứ như bị người ta ném vào trong nước hồ đóng băng giữa mùa đông.
Đóng băng đến mức bắp thịt cả người Chu Lỗi đều trở nên chết lặng, cuối cùng trong ánh mắt hiện ra vẻ sợ hãi.
Vốn tưởng sau khi mình trở thành người đưa thư trung cấp, hắn ta dùng một tay có thể đánh nổ núi đá, đừng nói là quỷ, dù là yêu ma thì hắn ta cũng không nhìn ở trong mắt.
Nhưng khi sương lạnh thấm vào người, Chu Lỗi lại cảm nhận được sự đáng sợ của cái chết.
Cảm giác lạnh lẽo này như đóng băng hắn ta từ trong ra ngoài đông lạnh trong nháy mắt.
Thậm chí hắn ta còn không thể kích hoạt năng lực.
Nếu không phải Triệu Khách nhìn đúng cơ hội, kịp thời ra tay, lôi hắn ta ra khỏi mảnh băng, e rằng bây giờ hắn ta sẽ bị chết cóng trong sương lạnh.
"Cảm ơn."
Sau khi Chu Lỗi nói cảm ơn Triệu Khách, lấy ra một bình thuốc khôi phục nhanh từ trong sách tem, nhưng thân thể còn đang không nhịn được run lên.
Thân thể bắt đầu trở nên khô nóng, chảy ra giọt mồ hôi hột lớn khoảng hạt đậu.