Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1168 - Chương 1168. Tìm Hiểu Quy Tắc (2)

Chương 1168. Tìm hiểu quy tắc (2) Chương 1168. Tìm hiểu quy tắc (2)

Có người thật sự không nhìn được, tiến lên muốn quát Triệu Khách, nhưng lúc này Triệu Khách đang chịu ảnh hưởng từ nhân cách Lười biếng, tư duy xoay chuyển nhanh chóng, nhưng cả người lại trở nên rất lười nhác.

Đối với sự lên án của vị phụ huynh trước mặt, thậm chí Triệu Khách còn không muốn liếc nhìn đối phương lấy một cái, ngồi xổm ở mép đường cái, đưa tẩu thuốc vào trong miệng hút từng hơi một.

Thấy dáng vẻ của Triệu Khách, mấy phụ huynh khác càng nhìn không được, thậm chí có người kích động đi lên trước, muốn cướp tẩu thuốc trên tay Triệu Khách.

Chỉ là Tiết Đào bên cạnh Triệu Khách cũng không phải ăn chay, vốn là người nóng tính, một lời không hợp sẽ giết người, thậm chí vừa vào không gian khủng bố đã trực tiếp ném cô giáo kia ra khỏi tòa nhà.

Có thể nghĩ được tính tình của hắn ta.

Hắn ta nghiêng người che trước mặt Triệu Khách, một tay nắm lấy một cục gạch trên mặt đất, đang định đập cho vị phụ huynh này đầu nở đầy hoa.

Triệu Khách ở phía sau kéo hắn ta một cái, ra hiệu đừng gây chuyện.

"Ôi, làm sao, ngươi cầm cục gạch thì ta sợ ngươi à, ngươi để xuống cho ta."

Thấy Tiết Đào cầm cục gạch trong tay, mấy vị phụ huynh trước mắt không những không sợ, ngược lại the thé quát lớn.

"Tuổi còn nhỏ không học cho tốt, muốn làm gì, xã hội đen à?"

Không thể không nói, các vị phụ huynh trong không gian khủng bố lần này vẫn tràn đầy ý thức trách nhiệm với xã hội, có tinh thần gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.

Tiết Đào đen mặt, nếu không phải Triệu Khách, hắn ta cũng không chú ý, dù giết sạch những người này cũng không đáng kể.

Chỉ có điều bị Triệu Khách kéo một phát, Tiết Đào cầm cục gạch, buông xuống không phải, không buông xuống cũng không xong.

Cắn răng một cái, vung cục gạch trên tay, "ầm" một cái.

Cục gạch màu đỏ thẫm nện vào trên trán Tiết Đào, trong chốc lát chỉ thấy cục gạch vỡ nát đầy đất.

Ngay cả những vị phụ huynh này cũng nhìn đến ngơ ngác, chỉ thấy Tiết Đào không nói lời nào, tiếp tục nhặt lên một cục gạch khác, đập vào trán mình, chợt ngẩng đầu lên cười hắc hắc.

Khiến những vị phụ huynh này ngạc nhiên đứng nguyên tại chỗ, không biết nên hiểu hành động này ra sao.

Qua một hồi lâu, một nữ nhân kéo nam nhân phía trước một cái, nói: "Đi đi đi, đừng để ý, bệnh thần kinh đấy."

"Đúng đấy, ngươi nhìn sau lưng hắn đi, vẻ mặt như hít thuốc phiện, hai tên này đều không phải người bình thường."

"Đi nhanh đi, đừng để hài tử này đập đầu xảy ra vấn đề gì, đến lúc đó sẽ lớn chuyện."

Từng thấy người giả vờ bị đụng, chưa từng thấy người cầm gạch tự đập đầu mình.

Sau khi những vị phụ huynh này nhao nhao rời đi, chỉ thấy học sinh đi ra từ trong trường học càng ngày càng ít, người cuối cùng rời khỏi trường học là một tên người đưa thư khác, Lưu Gia.

Nhưng hình như vì lúc trước Triệu Khách từng từ chối nàng, sau khi Lưu Gia thấy Triệu Khách bĩu môi một cái, quay người đi sang một bên khác.

Vừa đi chưa được hai bước, đã nghe Triệu Khách sau lưng gọi: "Dừng lại!"

Lưu Gia nhíu mày không để ý đến Triệu Khách, nhanh chân đi về phía trước.

Chỉ là lúc này, Triệu Khách thu lại tẩu thuốc trên tay, mở rộng bước chân nhanh chóng đuổi theo.

"Đừng chạy, ta có chuyện muốn tìm ngươi!"

Nghe được tiếng gọi của Triệu Khách, Lưu Gia khinh thường cười lạnh, xoay người muốn xem Triệu Khách dự định nói cái gì.

Ai ngờ ngay lúc xoay người, đã thấy Triệu Khách một bước đo sượt qua bên cạnh nàng.

Một tay túm lấy cặp sách của đầu húi cua, Trương Cường.

"Ta bảo ngươi đừng chạy, ngươi chạy cái gì!"

Trương Cường giật mình, nhìn Chu Lỗi đi tới từ phía sau, còn tưởng muốn đánh hắn ta, vẻ mặt không khỏi bối rối.

"Đừng sợ, ta tìm ngươi chơi, tan học rồi, ngươi là nhóm cuối cùng đi ra à, vì sao ta không thấy Vương Vi."

Vương Vi mà Triệu Khách nhắc tới chính là nữ hài mái tóc dài che kín khuôn mặt, lúc hắn rời khỏi phòng học đã nhẹ nhàng kéo hắn một cái.

Triệu Khách đã phát hiện chữ hận bị ngón tay cào ra ở trong ngăn bàn của nàng.

Kết quả rời khỏi phòng học, trường học cũng đã tan học, lúc ấy rất nhiều học sinh chen chúc thành một đống, xông xuống cầu thang.

Hắn cũng không thấy Vương Vi.

Cho nên hắn đứng ở cổng trường trông coi, xem có thể chờ được nữ hài này hay không.

Lúc này thấy đầu húi cua Trương Cường, Triệu Khách đuổi theo hỏi, đồng thời cũng muốn hỏi hắn ta, hắn ta vẽ xấu những thứ trên sách là có ý gì.

Sau khi Trương Cường nghe được câu nói của Triệu Khách, ánh mắt lập tức trở nên quái dị.

Nhìn Triệu Khách từ trên xuống dưới, khẽ nói: "Lâm Hiểu Đông, đầu ngươi không phải bị úng nước chứ, vào ngày Vương Vi nhảy lầu, không phải ngươi cũng có mặt ở đó sao?"

"Nhảy lầu??"

Tinh thần Triệu Khách hơi hoảng hốt, chợt vặn hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"

"Ngay hai tuần trước, Lâm Hiểu Đông, ngươi bị động kinh hay sao thế."

Trương Cường nói xong, đè thấp giọng nói: "Ta nói này, ngươi đừng nói chuyện này lung tung khắp nơi, hiện nay trường học và giáo viên đều đặc biệt dặn dò. Không cho phép bàn tán, bị giáo viên bắt được sẽ bị xử lý. Nghiêm trọng còn khuyên nghỉ học, ngươi không thể đùa giỡn chuyện này được."

"Cha mẹ của nàng đâu, chuyện nghiêm trọng như vậy, cha mẹ của nàng không tới trường học đòi một lời giải thích sao?"

Người nói chuyện chính là Lưu Gia.

Bình Luận (0)
Comment