Lời nói của nàng khiến Trương Cường càng thấy kỳ quái, liếc mắt đánh giá Lưu Gia từ trên xuống dưới, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngươi không biết cha mẹ của nàng? Ha ha, lừa ta à, đi!"
Hình như Trương Cường không có ấn tượng tốt với Lưu Gia, dường như cũng không muốn nhiều lời với chuyện này, vì vậy quay người muốn đi.
Lúc này, Triệu Khách một phát bắt được bả vai Trương Cường, đồng thời trong hai con ngươi hiện ra một vòng u quang, là năng lực của Quỷ hoặc.
"Buông ra!"
Trương Cường vùng vẫy một hồi, nhưng thể trạng của học sinh trung học sao có thể so sánh với lực lượng của Triệu Khách.
Sau khi vùng vẫy hai lần, phát hiện mình căn bản không tránh thoát.
Không nhịn được quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách: "Ngươi có phiền không, ta muốn về nhà."
Thấy ánh mắt Trương Cường vẫn tỉnh táo, Triệu Khách không khỏi nhướn mày, phát hiện Quỷ hoặc không có công dụng gì.
"Không phải chân thực!"
Quỷ hoặc vô dụng khiến tâm thần Triệu Khách trở nên căng cứng, vốn tưởng lúc này bọn họ tạm thời thoát khỏi không gian quỷ dị đáng chết kia.
Nhưng bây giờ nhìn lại, bọn họ vẫn ở trong không gian này.
"Ngươi đến!"
Triệu Khách liếc nhìn Tiết Đào bên cạnh.
Quỷ hoặc đã vô dụng, Triệu Khách chỉ có thể áp dụng một số thủ đoạn khác.
Chỉ thấy, sau khi Tiết Đào nhận được ánh mắt của Triệu Khách, bước nhanh tới, nhặt một cục gạch từ dưới đất, ngoài cười nhưng trong không cười đi đến trước mặt Trương Cường.
"Ngươi muốn làm gì? Chu Lỗi, ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng làm loạn!"
Thấy Chu Lỗi xách cục gạch trong tay, Trương Cường không khỏi hơi luống cuống, lui về sau từng bước một, cho đến khi lùi đến góc tường, không còn đường lùi.
Tiết Đào vung cục gạch trên tay lên, nện vào đầu mình.
"Ầm!"
Trong chốc lát, chỉ thấy cục gạch theo tro bụi vỡ vụn trên trán Tiết Đào.
"Ta hỏi ngươi, có sợ không!"
Cầm nửa cục gạch thừa ở trên tay, vẻ mặt Tiết Đào thành thật dò hỏi Trương Cường.
"Ngươi..."
Nhìn trên tay Tiết Đào còn một nửa cục gạch, Trương Cường lập tức nghẹn lời.
Thấy Trương Cường không nói lời nào, Tiết Đào tiếp tục vung cục gạch đập lên đầu mình, lần này một nửa cục gạch còn lại cũng bị Tiết Đào đập vỡ nát.
"Có sợ không!"
"Ta..."
Trương Cường há hốc mồm, thật ra không sợ, dù sao không phải nện vào đầu mình.
Nhưng thấy Tiết Đào tiếp tục nhặt cục gạch trên đất lên, Trương Cường thật sự hơi sợ con hàng này chết ở trước mặt mình, cả người mình bắn đầy máu.
Hắn ta vội đưa tay giữ chặt cánh tay Tiết Đào: "Đừng đừng đừng, rốt cuộc các ngươi muốn biết cái gì?"
"Đơn giản, chúng ta muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan đến việc Vương Vi tự sát, ngươi biết bao nhiêu cứ nói cho chúng ta biết bấy nhiêu."
Ngay từ đầu Triệu Khách đã nắm chắc, Trương Cường không phải không có nguyên nhân.
Ngoại trừ tiết thứ nhất, gần như mỗi một tiết còn lại, Trương Cường đều là người chết đầu tiên.
Có lẽ bên trong sẽ có một ít nhân tố trùng hợp, không thể phủ nhận tên này cũng là một điểm phát động.
Cho nên Triệu Khách muốn xem thử, tên này có biết chút tin tức gì không.
"Ách, các ngươi... Được rồi, tới tới tới, chúng ta sang bên này nói."
Trương Cường kéo ba người đi đến ngã rẽ trước mặt, tránh đi đám người, khẽ nói: "Vào ngày Vương Vi tự sát, các ngươi cũng nhìn thấy nàng..."
Trương Cường nói được nửa câu, đã bị Triệu Khách cắt ngang: "Ngươi cứ coi như chúng ta không thấy cái gì, bắt đầu nói từ đầu."
"Nói từ đầu?? Các ngươi không ăn cơm, lão tử còn đói đấy, phải nói đến lúc nào."
Triệu Khách liếc nhìn cửa hàng bún gạo ở bên cạnh, trước cửa hàng bún gạo có treo giá cả.
Nhưng giá cả cũng không giống trong hiện thực, một bát bún gạo chỉ 2.5 nguyên, e rằng vật giá này là từ những năm chín mấy.
Dứt khoát lôi kéo Trương Cường đi vào, bốn người gọi mỗi người một bát bún gạo thịt gà to, cộng thêm một lồng bánh bao, mỗi người một chai nước ngọt có gas.
Thấy Triệu Khách hào phóng như vậy, Trương Cường lập tức kìm nén tính tình.
Vừa chậm rãi ăn vừa khẽ kể cho đám người Triệu Khách nghe về chuyện xảy ra vào ngày đó.
Nghe nói, sau khi kết thúc thi cuối kỳ, Vương Vi bị điểm tên phê bình trên lớp học, nói là kéo thành tích cả lớp xuống, còn bị chủ nhiệm lớp ném sách vở vào mặt.
Có lẽ vì việc này, nên Vương Vi mới nghĩ quẩn nhảy lầu.
Về phần trong nhà nàng, mẹ của nàng đã sớm mất tích, hình như chạy trốn với người khác, ba nàng là dân cờ bạc.
Mấy lần Vương Vi không có tiền đi học, đều là Vương Vi tự lợi dụng ngày nghỉ bán đồ ăn, kiếm chút ít tiền.
Cho nên Vương Vi tự sát, hình như trường học phải bồi thường mấy vạn để đuổi cha nàng đi.
Trương Cường vừa ăn vừa nói.
Nhưng luôn cảm thấy Triệu Khách mỗi lần Trương Cường nhắc tới Vương Vi tự sát, ánh mắt sẽ nhìn sang bên cạnh.
Trương Cường đã kể xong toàn bộ câu chuyện.
Nhưng dù là Triệu Khách hay Lưu Gia ngồi bên cạnh, thậm chí Tiết Đào tính cách nóng nảy cũng cảm thấy hơi không đúng.
Quá bình thường, câu chuyện này càng giống một câu chuyện được đưa tin trong bản tin thời sự.
Nếu thật sự đơn giản như vậy, e rằng hiện tại bọn họ căn bản không ở chỗ này.
"Ăn no rồi?"
Triệu Khách lườm Tiết Đào một cái, gật đầu, ra hiệu hắn ta có thể ra tay.
Thấy Triệu Khách gật đầu, Tiết Đào đứng bật dậy từ trên ghế, còn chưa chờ Trương Cường nghĩ rõ ràng Tiết Đào muốn làm gì.
Chỉ thấy Tiết Đào đột nhiên đưa tay túm lấy cổ áo Trương Cường.