Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1170 - Chương 1170. Nữ Hài Tự Sát (2)

Chương 1170. Nữ hài tự sát (2) Chương 1170. Nữ hài tự sát (2)

Trông chiều cao của hai người cũng không khác nhau lắm, nhưng Trương Cường lại như con gà con bị Tiết Đào một tay nhấc lên.

"Móa nó, cho ngươi mặt mũi, ngươi giả vờ cái mẹ gì với lão tử, không nói tử tế đúng không."

Còn chưa chờ Trương Cường lấy lại tinh thần, hình ảnh trước mắt đột nhiên mơ hồ, một giây sau đã bị Tiết Đào hung hăng quẳng xuống đất.

"A!"

Lần này khiến Trương Cường suýt ngất đi, đồ ăn vừa vào trong bụng đã nôn ra.

Chỉ thấy Tiết Đào đưa tay chộp vào tóc Trương Cường, lôi kéo hắn ta đi vào hẻm nhỏ phía sau như lôi kéo một con chó chết.

"A!! Buông tay!! A!!"

Tiếng kêu thảm thiết như giết heo, Trương Cường giãy giụa thế nào, tất nhiên cũng không thể là đối thủ của Tiết Đào.

Hai người Triệu Khách và Lưu Gia ngồi trên bàn ngoài cửa tiệm, bình tĩnh vừa ăn bún gạo trong bát, vừa uống nước ngọt có gas, hồn nhiên không để ý đến tiếng kêu thảm thiết thê lương đằng sau.

Qua hơn mười phút sau, chỉ thấy Tiết Đào cất bước đi về, rút khăn ướt lau sạch sẽ vết máu trên tay.

"Hỏi ra rồi, vào ngày Vương Vi tự sát, bọn họ đều đứng phía dưới tòa nhà dạy học ồn ào, nhưng Trương Cường nói hắn chỉ đi theo làm loạn, tiểu tử này còn lớn tiếng đánh cược, nói Vương Vi sẽ không nhảy."

Sau khi Tiết Đào nghiêm hình bức cung, Triệu Khách biết đại khái việc vào ngày Vương Vi tự sát.

Thoạt nhìn là Vương Vi thành tích không tốt, cho nên đứng trên sân thượng muốn nhảy lầu tự sát.

Những bạn học đứng ngoài vây xem lại bắt đầu ồn ào, cuối cùng khiến Vương Vi nhảy lầu.

Trông như việc này đã mạch lạc rõ ràng, nhưng cũng như Triệu Khách đã nghĩ, nếu thật sự đơn giản như vậy, đã không có chuyện của bọn họ.

"Hỏi ra nhà Vương Vi không?"

Tiết Đào gật đầu.

"Đi, chúng ta đến nhà Vương Vi nhìn xem."

Triệu Khách vỗ đùi, đứng lên cùng Tiết Đào đi ra ngoài.

"Này, các ngươi thật sự nghĩ một nữ hài tự sát có năng lực lớn như vậy?"

Lưu Gia thấy Triệu Khách căn bản không để ý đến nàng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, đuổi theo vặn hỏi.

Đúng vậy, đừng nói một nữ hài tự sát, dù là những lệ quỷ thực lực hung ác ngang ngược kia, căn bản không có khả năng sinh ra uy hiếp với người đưa thư loại cấp bậc này.

Nhưng Lưu Gia cũng thông qua ba tiết học kia, cảm nhận được chỗ quỷ dị trong không gian khủng bố lần này.

Hiện tại nàng càng nghi ngờ, chuyện này không liên quan quá nhiều với nữ hài kia, ít nhất không có liên quan trực tiếp.

"Chẳng lẽ ngươi có manh mối tốt hơn?"

Triệu Khách quay đầu nhìn về phía Lưu Gia, đến bây giờ Lưu Gia cũng không để lộ ra bất kỳ manh mối gì mà nàng phát hiện cho hắn biết.

Trong không gian khủng bố lần này, trông như phương hướng của mọi người giống nhau, nhưng điều này cũng không có nghĩa Triệu Khách bằng lòng làm tên ngu ngốc, nghe theo ý kiến của người khác.

"Ta..."

Lưu Gia muốn nói lại thôi, khiến Triệu Khách hoàn toàn cắt đứt một tia hy vọng cuối cùng với nàng.

Hắn không quay đầu lại dẫn Tiết Đào rời đi.

Triệu Khách có thể chấp nhận Tiết Đào không não, xúc động, lỗ mãng, nhưng Triệu Khách không thích người khác coi hắn là đồ ngu để chơi đùa.

Thật ra nhà bạn học trong trường học đều ở xung quanh đây không xa, có rất ít vượt khỏi phạm vi một xã khu.

Bởi vì nơi xa hơn chẳng khác nào học dự thính, cần nộp tiền dự thính.

Đương nhiên đây là thứ yếu, nếu ngươi học giỏi, đủ ưu tú thì không có vấn đề.

Nếu không tốt... Ha ha, vì nhà không cùng một chỗ, có đôi khi ngươi sẽ phát hiện không thể hòa nhập được, thậm chí sẽ bị dán nhãn học sinh dự thính.

Mặc dù nhìn chữ viết trên cái nhãn này không có ý gì đặc biệt, nhưng ở trong mắt bạn học cùng cấp cùng khóa với ngươi, đây chắc chắn không phải nhãn dán tốt đẹp gì.

Như thân phận hiện tại của Triệu Khách, Lâm Hiểu Đông cũng là một học sinh dự thính không hơn không kém.

Thậm chí vì học tập kém, bị giáo viên điểm danh nói thẳng trước mặt mọi người là học sinh dự thính.

Đương nhiên, cách giáo dục này đã không tồn tại trong hiện thực, dù sao hiện tại phụ huynh đều hiểu pháp luật, internet cũng phát triển, cách giáo dục của giáo viên cũng trở nên lý trí hơn.

Gậy gộc có con hiếu đã là thì quá khứ rồi.

Hai người đi được nửa đường, trời đã bắt đầu mưa, cũng may hai người cũng không quan tâm chút nước mưa này.

Đi dọc theo một con hẻm nhỏ đến đầu đường là nhà Vương Vi.

Căn nhà này hai tầng tự xây, chỉ thấy cửa nhà còn dán câu đối tang, trên mặt đất còn có thể thấy một số tiền giấy đã bị rách.

Hắn để Tiết Đào gõ cửa.

"Ai vậy!"

Trong cửa vang lên giọng một nữ nhân, nhưng Triệu Khách nghe ra chắc là giọng một lão thái thái.

"Chào ngài, ta là bạn học của Vương Vi."

Triệu Khách kéo Tiết Đào ra, đứng trước cửa hô.

"Ôi chao... Chờ chút!"

Có vẻ lão thái thái bước đi hơi khó khăn, qua một thời gian mới thấy cửa nhà mở ra.

Sau khi cửa nhà mở ra, trong không khí tràn ngập một mùi nấm mốc chua loét rất nồng, bên trong đen như mực cũng không bật đèn.

Chỉ thấy lão thái thái một tay chống gậy, mở cửa nhà ra một khe nhỏ, xác định trước mắt chỉ là hai học sinh mới cho đám người Triệu Khách đi vào.

"Vương Vi đã đi, các ngươi tới làm cái gì."

"Lớp chúng ta định làm hoạt động kỷ niệm cho Vương Vi, kỷ niệm bạn học Vương Vi một chút, muốn đến thu thập một số đồ dùng học tập của bạn học Vương Vi."

Bình Luận (0)
Comment