Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1171 - Chương 1171. Một Bức Thư Tình

Chương 1171. Một bức thư tình Chương 1171. Một bức thư tình

Triệu Khách vừa nói xong, Tiết Đào đứng bên cạnh không khỏi thầm nghĩ trong lòng: "Mẹ nó, nói dối cũng không mang theo bản nháp."

"Người đã đi rồi, còn kỷ niệm cái gì, ngay trong căn phòng trên tầng hai, các ngươi tự lên xem đi."

Tuy ngoài miệng lão thái thái nói vậy nhưng vẫn cho đám người Triệu Khách một chiếc chìa khóa cửa, để bọn họ tự đi lên nhìn.

Triệu Khách gật đầu, lôi kéo Tiết Đào đi đến tầng hai.

Tầng hai có chút ánh sáng, không đến mức tối tăm như vậy.

Nhưng tầng hai chỉ là một căn phòng đất thô, không chỉ không sửa sang, một nửa phòng trọ đằng sau còn chưa đắp kín tường.

Đến mức lúc bắt đầu mưa, trong không khí tràn ngập hơi ẩm khiến người ta không thoải mái.

Đi đến bên cạnh nhìn, đằng sau là một kẽ hở khoảng hai mét.

Triệu Khách nhìn xuống, phía dưới kẽ hở đều là cốt thép đã rỉ sét, xiêu xiêu vẹo vẹo chồng chất ở đó.

Đến buổi tối mà không chú ý, ai rơi xuống, người đó trực tiếp bị đâm thành bàn chải.

Mở cửa phòng Vương Vi, đây là một căn phòng nhỏ rất đơn giản, rộng khoảng mười mét vuông, được dọn dẹp rất sạch sẽ giống căn phòng của rất nhiều nữ hài.

Mặc dù vách tường không quét vôi nhưng dán đủ loại áp phích màu hồng, ga giường và vỏ chăn đều là màu hồng.

Có thể thấy sâu trong lòng tiểu nữ hài kiên cường này, cũng có một giấc mơ công chúa giống những nữ hài bình thường.

"Tìm!"

Trong không gian khủng bố lần này có rất nhiều tin tức liên quan đến tiểu nữ hài này.

Triệu Khách có một trực giác, hình như phải điều tra nguyên nhân cái chết thật sự của tiểu nữ hài này trước, mới có thể chân chính cởi bỏ bí ẩn trong không gian khủng bố lần này.

Hai người tìm kiếm trong căn phòng hy vọng có thể tìm ra manh mối gì đó.

Nhưng căn phòng chỉ lớn như vậy, tìm tới tìm lui, một mình Tiết Đào đã đủ tìm kiếm, Triệu Khách dứt khoát nghiêng người nằm ở trên giường, một tay gối đầu, một tay khác lấy ra một cái bánh bao hoàng kim nhét vào trong miệng.

Tuy hắn không có thương tổn nhưng vẫn cần nhét đầy dạ dày.

Lại nói, hắn làm đồ ăn ngon như thế, hắn cũng không thể chờ tới khi bị thương mới hắn chứ.

Hắn cắn một cái, hương vị cũng không tệ lắm, tuy mang theo mùi dược thảo nhàn nhạt, nhưng sau khi bị mùi thơm của bột trung hoà, mùi thuốc lại khiến bánh bao sinh ra một loại cảm giác khác, cảm giác còn đặc biệt dẻo dai.

Triệu Khách ăn một cái trước, vốn muốn tiếp tục ăn, suy nghĩ vẫn giữ lại.

Dù sao làm một nồi bánh bao hoàng kim cũng không dễ dàng, có thể tiết kiệm chút nào hay chút ấy.

"Hiểu Đông, ngươi nói xem, sao chúng ta xui xẻo như vậy, lại gặp phải không gian quái dị thế này."

Tiết Đào vừa thu dọn đồ đạc vừa phàn nàn với Triệu Khách.

Triệu Khách không để ý Tiết Đào, ai cũng không thay đổi được Loại việc này.

Chỉ có thể nói, mưa móc quân ân đều là Thiên Ân, dù không dễ chịu thì ngươi cũng phải nhận.

"Ồ!"

Lúc này, Tiết Đào tìm ra một thứ từ trong giá sách của Vương Vi, đó là một bức thư tình màu hồng.

"Hắc hắc! Ngươi xem ta phát hiện cái gì."

Tiết Đào quay đầu lắc lư thư tình trên tay với Triệu Khách, trên mặt nở nụ cười bỉ ổi xấu xa, cảm giác xem trộm thư tình của người khác cũng không tệ lắm.

Triệu Khách ngây ra một lúc, bĩu môi, lắc đầu: "Không thú vị."

"Ngươi không xem!"

"Không xem."

Thấy thế, Tiết Đào tự mở thư tình ra, chỉ thấy một bức thư tình bị Tiết Đào mở ra từ trong phong thư.

"Ôi chao, chữ viết này, thật mẹ nó chó bò xiên, cay con mắt như nhặt ngọn cỏ từ trong ổ cỏ tranh."

Tiết Đào nhìn kiểu chữ rồng bay phượng múa phía trên, không khỏi mắng chửi.

Nhìn xuống từng hàng, thỉnh thoảng trên mặt phát ra tiếng cười hắc hắc.

Nhưng khi Tiết Đào thấy chữ ký bên trên, nụ cười trên mặt lập tức trở nên cứng đờ.

"Này, Hiểu Đông, Hiểu Đông, ngươi qua đây nhìn!"

Triệu Khách ngồi dậy, cầm thư tình trên tay Tiết Đào nhìn.

Chỉ thấy một hàng chữ ký ở trong bức thư tình lại viết ba chữ "Lâm Hiểu Đông".

"Do ta viết?"

Triệu Khách nhìn thư tình không khỏi trợn tròn mắt.

Làm nửa ngày, chẳng lẽ bức thư tình này là hắn viết? Không, phải nói, là Lâm Hiểu Đông viết thư tình cho Vương Vi.

"Chẳng lẽ..."

Triệu Khách nghĩ đến lúc ấy Vương Vi đưa tay kéo góc áo của hắn một cái.

Có lẽ phía sau lời nhắc nhở tốt bụng này, là vì giữa Lâm Hiểu Đông và Vương Vi có một loại tình cảm đặc biệt nào đó.

Ngay lúc Triệu Khách cảm thấy ngạc nhiên.

"Hai người các ngươi xuống đây một chút, chỗ ta có đồ của Tiểu Vi đưa cho các ngươi."

Dưới lầu vang lên tiếng gọi của Vương Vi nãi nãi.

Triệu Khách cất bức thư, quay người chuẩn bị xuống lầu.

Nhưng lúc Triệu Khách bước một chân về phía trước, cảm giác trên bàn chân lạnh băng khiến Triệu Khách đột nhiên phát hiện hơi không đúng, bàn chân vừa bước ra ngoài cửa đã thu về.

Ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm phòng khách bên ngoài gian phòng này, tuy không biết rốt cuộc chỗ nào không đúng nhưng trong lòng Triệu Khách đang nhảy lên thịch thịch thịch rất nhanh, loại dự cảm không tốt này khiến Triệu Khách không muốn tiếp tục đi lên phía trước.

Mùi ẩm ướt trong không khí càng ngày càng rõ.

"Đi thôi, Hiểu Đông, ngươi đứng ở trước cửa làm gì?"

Sau lưng, Tiết Đào thấy Triệu Khách đứng ở trước cửa không nhúc nhích, không khỏi thúc giục.

Lúc này, dưới lầu tiếp tục truyền đến tiếng gọi của lão thái thái: "Các ngươi đang làm gì đó, nhanh xuống đây."

Bình Luận (0)
Comment