Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1180 - Chương 1180. Cây Này Có Thể Giết Người! (3)

Chương 1180. Cây này có thể giết người! (3) Chương 1180. Cây này có thể giết người! (3)

Tiết Đào mặc niệm ba chữ này ở trong lòng, từ chỗ Triệu Khách, Tiết Đào biết đối phương đang lợi dụng quy tắc công kích mình, chỉ cần mình không phạm sai lầm, đối phương chưa chắc có cách làm gì hắn ta.

Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Tiết Đào cố gắng khiến bản thân giống học sinh xung quanh, hoàn toàn hòa nhập vào lớp học.

Nhưng mỗi một giây phút ngồi ở chỗ này đều là một trận dày vò với Tiết Đào, thời gian như đã ngưng kết ở chỗ này.

Mỗi một giây đều khiến Tiết Đào cảm giác thời gian cực kỳ chậm rãi.

"Ông..."

Lúc này, cửa phòng học bị đẩy ra, một nam nhân tóc đã biến thành Địa Trung Hải ôm sách vở đi tới.

"Các bạn học, hôm nay chúng ta ôn tập bài tập một chút, mở sách đến trang 37, chúng ta cùng xem đoạn văn này."

Tiết Đào muốn lật sách theo, kết quả nhìn bạn ngồi cùng bàn lật sách giáo khoa ầm ầm, hắn ta tìm kiếm trong túi xách cả nửa ngày cũng không tìm được cái rắm gì, túi sách lại trống không.

Tiết Đào đưa tay lên gãi đầu, đôi mắt nhìn hai bên, lúc nhìn thoáng qua sách vở của bạn ngồi cùng bàn, kết quả phát hiện có cũng không tốt, vì phía trên căn bản cũng không có chữ.

"Tiền không thể mua được sự tự do, nhưng có thể bán đi vì tiền."

Sau khi nam nhân hói đầu trên bục giảng nói hết câu, ánh mắt nhìn về phía Tiết Đào.

"Nào, bạn Chu Lỗi trông khá ưu tú, mời ngươi nói cho ta biết những lời này là ai nói."

Ngươi mẹ nó con mắt nào thấy lão tử ưu tú.

Trong nháy mắt, Chu Lỗi lập tức muốn chửi mẹ, hận không thể nhấc bình gas lên đập vào đầu mình hai cái ngay bây giờ.

Hắn ta còn chưa tốt nghiệp trường trung học, có trời mới biết những lời này là ai nói.

"Bạn học Chu Lỗi, ngươi không nghe thấy à, mời ngươi đứng lên trả lời."

Nghe thấy nam nhân hói đầu thúc giục, Tiết Đào chậm rãi đứng lên, liếc mắt nhìn thoáng qua sau lưng nhưng cũng không phát hiện cặp mắt kia nhìn chằm chằm vào mình.

Điều này khiến Tiết Đào thầm thở phào một hơi.

"Bạn học Chu Lỗi, những lời này là ai nói, rốt cuộc ngươi có biết không?"

"Ầy..."

Tiết Đào đâu biết những điều này, so với việc kiểm tra hắn ta thế này, không bằng đánh với hắn ta một trận lại càng thực tế hơn.

"Lỗ Tấn?"

Tiết Đào nghĩ nửa ngày, sau cùng thật sự không nghĩ ra, đành phải dò hỏi, hắn ta không biết lời này là ai nói, nhưng hắn ta lại biết một câu khác.

Trung Quốc có ngàn vạn danh ngôn, trong đó Lỗ Tấn chiếm một nửa.

"A, không tệ, mời ngồi."

Nam nhân hói đầu hài lòng gật đầu, rất hài lòng với đáp án của Tiết Đào, quay người hỏi một tên bạn học khác: "Vậy ngươi đến nói một chút, Lỗ Tấn nói câu này lúc nào?"

"Đúng! Chính là bạn học mập mạp kia, nói ngươi đó!"

Tên mập bị gọi tên, vẻ mặt ngơ ngác đứng lên, lắc đầu nói: "Ta... Ta không biết."

"Vấn đề đơn giản như vậy, ngươi cũng không biết?"

Chỉ thấy ánh mắt nam nhân hói đầu đột nhiên trở hung ác nham hiểm, hai tên học sinh khác bên cạnh chậm rãi đứng lên, một người cầm cái búa máu me đầm đìa, một người khác lại cầm một cây chủy thủ.

Bọn họ đi tới trước mặt tên mập mạp, đột nhiên chém một búa vào cổ tên mập, đồng thời dao găm đâm xuyên tim tên mập.

Từ đầu đến cuối, Tiết Đào ngồi yên trên ghế bên cạnh nhìn, nhìn vẻ mặt tên mập trở nên buồn bã thê thảm đau đớn nhưng thân thể vẫn đứng nghiêm ở nơi đó, không nhúc nhích, trơ mắt nhìn mình bị chặt thành từng mảnh, huyết nhục văng tung tóe.

Chỉ trong chốc lát, tên mập đã bị chém ngã xuống đất, mặt cũng bị chặt nát, có lẽ lần này nương hắn ta cũng không nhận ra được.

"Phế vật vô dụng, người nhà ngươi tốn tiền cho ngươi làm gì, chúng ta tiếp tục đi học."

Nam nhân hói đầu nói xong, tiếp tục nói: "Ai đến trình bày một chút, lý luận lỗ đen này là ai nói."

Tiết Đào nhìn xác tên mập ngã trên mặt đất, khóe miệng không khỏi giật giật mấy lần, chợt ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt nam nhân hói đầu đang nhìn hắn ta.

Trong chốc lát một loại dự cảm xấu khiến tinh thần Tiết Đào đột nhiên căng thẳng, chỉ thấy nam nhân hói đầu nói xong, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt lại nhìn về phía Tiết Đào.

"Vị bạn học Chu Lỗi ưu tú này, ngươi đến nói cho mọi người biết đi."

Tiết Đào ngồi trên ghế, còn chưa ngồi nóng đít đã nghe thấy nam nhân hói đầu nói câu này, khuôn mặt cũng tái đi.

Hắn ta biết lỗ đen, nhưng lý luận lỗ đen là cái gì?

Hắn ta đâu biết ai nói câu này, đây không phải hố cha à.

Tiết Đào kiên trì đứng lên từ trên ghế, trong đầu hoàn toàn là một mảnh bột nhão, hắn ta không nhớ được tên một nhà khoa học nào.

"Ầy..."

Nghĩ nửa ngày, Tiết Đào khẽ cắn môi, chỉ có thể mù mờ nói.

"Hoắc Kim??"

Đây là tên nhà khoa học duy nhất mà Tiết Đào biết, còn là biết được từ trên tivi, hắn ta căn bản không nói ra được tên nhà khoa học khác.

"Rất tốt, ngươi thật sự là một thiên tài học tập."

Trên mặt nam nhân hói đầu nở nụ cười vui mừng, khen ngợi Tiết Đào, nhưng không đợi Tiết Đào ngồi xuống, tiếp tục nói: "Vậy ngươi nói một chút về lý luận lỗ đen đi."

"???"

Nụ cười trên mặt Tiết Đào mới được ba giây, trong chốc lát đã cứng đờ trên mặt, quay đầu thấy ánh mắt một đám bạn học đều tập trung vào trên người hắn ta.

Trên trán Tiết Đào đổ mồ hôi lạnh, hai lần trước còn được, ít ra nói tên người là được rồi.

Bình Luận (0)
Comment