Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1179 - Chương 1179. Cây Này Có Thể Giết Người! (2)

Chương 1179. Cây này có thể giết người! (2) Chương 1179. Cây này có thể giết người! (2)

Lão đầu ra vẻ hung ác uy hiếp, nhưng sự uy hiếp của hắn ta với Triệu Khách chỉ như mèo con rít gào với lão hổ, không có ý nghĩa nào.

Triệu Khách nhìn gốc cây hoa nhài này, trong đầu lại nghĩ đến một việc khác.

Nếu gốc cây này nở hoa, nhất định sẽ rất thơm?

Trong đầu Triệu Khách chỉ nghĩ đến, một gốc cổ thụ khổng lồ, một khi nở hoa thật sự là hương thơm tung bay mười dặm.

"Này, ngươi có đi hay không!!"

Thấy Triệu Khách không để ý tới hắn ta, hình như lão đầu cũng hơi nóng nảy, đẩy cửa phòng ra, hai tay chống người leo ra từ bên trong.

Lúc này Triệu Khách mới chú ý tới, lão đầu này không có nửa người dưới.

Nửa người dưới bị một đoàn bánh xe bao bọc, thuận tiện ma sát trên mặt đất, trên hai tay có một tầng chai thật dày, trông có vẻ đã tàn tật rất lâu.

Lão đầu di chuyển thật nhanh tới bên cạnh Triệu Khách, một tay xô đẩy Triệu Khách, ra lệnh đuổi khách.

"Đi nhanh lên, đi!"

Nhìn lão đầu không có tình người như thế, vốn Triệu Khách cũng không muốn làm khó hắn ta, nhưng lúc này Triệu Khách đột nhiên thấy trên tán cây như có thứ gì đó.

Cẩn thận nhìn lại, hình như là một cái miếu nhỏ.

"A, đại gia, cái kia là cái gì?"

Lão đầu nghe vậy quay đầu nhìn lên, thấy Triệu Khách chỉ cái miếu nát kia, trong lúc nhất thời sắc mặt càng thêm khó coi.

Nhưng vừa quay đầu lại, người đâu?

Triệu Khách vốn đang đứng trước mặt hắn ta đã biến mất.

Lão đầu nhìn quanh một vòng cũng không thấy Triệu Khách, không khỏi xoa mắt, nói thầm: "Đi nhanh như vậy, ngươi có chân thì đặc biệt à!"

Lão đầu mắng một câu trong lòng, chậm rãi xoay người, định bò trở về.

"Đại gia, trong này cung phụng ai vậy??"

Một tiếng tiếng gọi ầm ĩ khiến lão đầu quay đầu nhìn sang, lại không thấy bóng dáng Triệu Khách.

"Nơi này! Phía trên."

Nghe được tiếng gọi của Triệu Khách, lão đầu ngẩng phắt đầu lên, chỉ một thoáng sắc mặt lão đầu lúc xanh lúc trắng, nhìn Triệu Khách không biết đã bò lên trên tán cây từ lúc nào.

Trên tán cây có một bàn thờ đá được tạo ra từ tảng đá, không biết bị gió táp mưa sa bao lâu, màu sắc bàn thờ đá đã giống với vỏ cây.

Nếu không phải xung quanh buộc chặt dải lụa đỏ, e rằng Triệu Khách chưa chắc đã chú ý tới phía trên tán cây của gốc cây hoa nhài to lớn này lại thờ phụng một cái bàn thờ đá.

Nhưng hình như bên trong cũng không phải thổ địa công công và thổ địa bà bà, mà là một nữ nhân bụng to.

Trông khuôn mặt nữ nhân hiền lành, cái bụng to lớn như nữ nhân có thai sắp sinh.

Tượng đá này giống như tác phẩm của danh gia, điêu khắc giống như đúc, ngay cả những chi tiết vết rạn và lỗ rốn trên bụng này cũng được tạo hình.

Triệu Khách đã từng thấy Tống Tử Quan Âm, nhưng chưa từng nghe nói đám tiên tử, nương nương kia bị làm cho lớn bụng.

Vì vậy, Triệu Khách không nhịn được dò hỏi lão đầu.

"Ôi chao, tổ tông của ta, ngươi... Ngươi... Ngươi nhanh xuống cho ta."

Triệu Khách ở phía trên nghiên cứu cẩn thận, nhưng lão đầu phía dưới lại là vẻ mặt đờ đẫn, một lát sau sắc mặt thay đổi, liên tục gọi Triệu Khách nhanh xuống.

"Không có việc gì, ta không ngã được!"

Triệu Khách nhìn lão đầu nóng nảy đến oa oa kêu to, trong lòng vẫn rất ấm áp.

"Ngươi... Ngươi... Ngươi... Tức chết ta rồi!"

Lão đầu không quan tâm Triệu Khách có ngã xuống không, hắn ta sợ Triệu Khách đạp gãy thân cây, thậm chí là một chiếc lá, đối với hắn ta đều là sai lầm.

"Tiểu tổ tông, ta quỳ xuống với ngài, ngài nhanh xuống đi có được hay không."

Nhìn Triệu Khách sờ sờ mó mó ở phía trên, lão đầu cũng rơi nước mắt, chỉ thiếu quỳ xuống trước mặt Triệu Khách.

"Xuống dưới cũng được, trước tiên ngươi nói xem người được cung phụng là Bồ Tát nhà nào, nếu ngươi không nói, ta sẽ nghi ngờ ngươi là tà giáo, giáo viên nói, muốn đối phó tà giáo thì phải nhổ cỏ tận gốc, ta sẽ đập thứ đồ chơi này."

Nghe thấy lời nói của Triệu Khách, lão đầu hận đến ngứa răng, nhưng lại không dám nói nặng lời, dù sao trông Triệu Khách vẫn còn trẻ, là một mao đầu tiểu tử.

Loại tuổi tác này đang không sợ trời không sợ đất, Thiên Vương lão tử ta lớn tuổi nhất, dốt đặc cắn mai, to gan hơn trời.

Chẳng may thật sự kích thích hắn, hắn ta chỉ có thể gặp xui xẻo.

"Tốt tốt tốt, ngươi xuống trước đi, xuống rồi ta nói với ngươi."

"Ngươi nói trước đi... Nói xong ta xuống."

Triệu Khách căn bản không chịu dáng vẻ này của lão đầu, nhất định phải truy hỏi kỹ càng sự việc.

Thấy thế, lão đầu cũng bị Triệu Khách làm cho không có cách nào, thân thể ngồi bệt xuống đất, lạnh nhạt nhìn chằm chằm Triệu Khách, trong ánh mắt toát ra ánh sáng tàn nhẫn.

"Tốt, tốt, tốt, vậy ngươi phải ngồi vững vàng, để chút nữa nghe xong câu chuyện này, ngươi lại ngã chết!"

"Ngài yên tâm, có rơi xuống thì ta cũng phải ôm tảng đá rách này cũng ngã."

Lời nói của Triệu Khách khiến lão đầu suýt nữa cắn rơi đầu lưỡi của mình, hắn ta tức giận như một con cóc ngồi xổm trên mặt đất, thấp giọng nói: "Ta nói cho ngươi biết, cây này... Biết giết người!"

Một bên khác.

Lúc này Tiết Đào ngồi trong phòng học, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, như một tảng đá, ngồi trước bàn học.

Dáng ngồi tiêu chuẩn, ngay cả eo cũng thẳng tắp.

"Không phạm sai lầm, không phạm sai lầm, không phạm sai lầm..."

Bình Luận (0)
Comment