Hai người đi không bao lâu, đột nhiên Triệu Khách dừng bước.
"Sao thế?"
Thấy Triệu Khách ngừng bước không tiến, sắc mặt Tiết Đào lập tức căng thẳng tới cực điểm, hơi có vẻ chim sợ cành cong.
Triệu Khách không đáp lại Tiết Đào, mà xoay đầu lại nhìn đám người đi qua đi lại phía sau.
Triệu Khách chậm rãi nhắm mắt lại để bản thân bình tĩnh, đồng thời buông ra ngũ giác đang bị áp chế.
Bên tai có tiếng người đi đường đi lại, thấp giọng nói nhỏ, tiếng xe chói tai như là thuỷ triều chạy ngang qua.
Lúc này, Triệu Khách xách mũi thở sâu.
"Hít..."
Trong không khí có một sợi hương hoa nhài nhàn nhạt hỗn hợp với nhũ hương nhàn nhạt trên người thiếu nữ hình thành một mùi vị đặc biệt, đủ loại mùi vị ở trước mắt bị Triệu Khách cẩn thận thăm dò, tìm ra.
Mùi thơm càng ngày càng rõ ràng, trong đầu Triệu Khách hiện ra bóng lưng quen thuộc kia.
"Phía trước!"
Trong chốc lát, chỉ thấy Triệu Khách mở to mắt, cất bước đi về phía một cái hẻm nhỏ khác ở bên cạnh.
"A???"
Tiết Đào nhìn Triệu Khách chạy về phía trước, tốc độ nhanh như con thỏ, trong lòng không khỏi giật nảy mình, vội vàng đi theo phía sau.
"Bên trái!"
Mùi thơm dần trở nên nồng đậm, Triệu Khách rẽ trái vào hẻm nhỏ trước mắt, đây là một căn nhà lầu bị tàn phá, cửa nhà đã bị mở ra một nửa.
Thấy thế, chân mày Triệu Khách hơi nhíu lại, tinh thần bắt đầu trở nên cảnh giác, nhưng suy nghĩ lại Triệu Khách vẫn đẩy cửa ra, dự định đi vào trong.
"Chờ ta một chút!"
Lúc này Tiết Đào cũng theo sau, trong lòng giật mình.
Vốn tưởng thực lực của Triệu Khách chắc không khác mình là mấy, nhưng sau khi trải qua một đoạn đường, Tiết Đào mới ngạc nhiên phát hiện thực lực của Triệu Khách còn cao sâu khó lường hơn cả sự tưởng tượng của hắn ta.
"Xuỵt xuỵt! Nhanh lên!"
Triệu Khách quay đầu, vẫy phất tay, ra hiệu Tiết Đào nhanh đuổi theo.
"Đến đây, đến đây."
Tiết Đào nói lời này, theo sát sau lưng Triệu Khách, cất bước đẩy cửa đi vào.
Chỉ là, lúc Tiết Đào đi vào cửa phòng, hình ảnh trước mắt lập tức khiến Tiết Đào ngạc nhiên đứng tại chỗ, trên trán có một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống theo đầu lông mày.
Trước mắt hắn ta lại đã quay về căn phòng học đáng sợ kia, Tiết Đào vô thức muốn đứng lên, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, thân thể lại cứng đờ.
Cái mông vừa mới nâng lên, lại cứ thế đặt xuống, mí mắt lặng lẽ lật lên, dựa vào khóe mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy con mắt màu đen lạnh băng kia đang nhìn hắn ta chằm chằm.
"A? Người đâu?"
Triệu Khách nhìn Tiết Đào muốn cất bước đi tới, trong lòng không nghĩ nhiều, kết quả vừa quay đầu lại, Tiết Đào đã biến mất??
Triệu Khách đi ra ngoài cửa nhìn, một bóng người cũng không có.
"Hỏng bét!"
Triệu Khách không cần suy nghĩ nhiều, cũng biết chắc chắn Tiết Đào đã gặp rắc rối, nhưng hắn không có cách nào.
Đối thủ trong không gian khủng bố lần này có thể thao túng không gian thậm chí là thời gian.
Đối phương chia cắt Tiết Đào và hắn ra, Triệu Khách cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không có cách nào.
"Chỉ mong tên này có thể thông minh một chút." Triệu Khách âm thầm lau vệt mồ hôi cho Tiết Đào.
Chỉ mong trong khoảng thời gian tên này đi theo bên cạnh hắn, có thể thêm chút đầu óc của hắn, đừng xúc động như vậy.
Triệu Khách xoay người, nhìn căn nhà cũ phía sau, trong con ngươi thâm trầm mang theo vài phần nghi ngờ và cảnh giác, cẩn thận đi từng bước một vào căn nhà cũ.
Triệu Khách đi dọc theo căn nhà lầu rách nát ra phía sau.
Ở phía sau nhà lầu là một gian nhà ngói lâu đời, trên ngói bùn màu đen còn mọc ít xỉ rêu, trông căn nhà này đã rất lâu năm.
Căn nhà đất kiểu này càng ngày càng ít trong thành phố hiện đại hóa, nhưng điều hấp dẫn Triệu Khách không phải căn nhà trước mắt, mà là gốc hoa nhài phía trước căn nhà.
Hiện tại còn chưa phải mùa nở hoa, trên cây cũng không có hoa, nhưng lúc Triệu Khách thấy gốc cây này vẫn hơi ngây ngốc, vì hắn chưa từng thấy gốc cây hoa nhài nào lớn như vậy.
Trong ấn tượng của Triệu Khách, gốc cây hoa nhài thường rất khó trưởng thành, có thể cao tới ba bốn mét, đã là rất cao.
Nhưng gốc cây hoa nhài trước mắt này, chỉ thân cây đã cao gần bảy mét, có thể so sánh với đường kính của cây hòe, ít nhất ba bốn đại hán cũng đừng nghĩ ôm hết.
Vỏ cây màu đen như từng tầng long lân xếp lên nhau, tràn đầy cảm nhận, tán cây và chạc cây gần như bao phủ một nửa sân trước mắt.
Triệu Khách chưa từng thấy một gốc cây hoa nhài lớn như vậy.
"Chẳng lẽ, hương hoa nhài mà ta ngửi được, là đến từ nơi này??"
Triệu Khách gãi đầu, lúc này cũng không phải mùa hoa nhưng hương hoa nhài nhàn nhạt vẫn ở đó.
Chỉ thấy Triệu Khách đi từng bước một lên trước, đưa tay chạm vào vỏ cây thô to trước mắt, ngay lúc Triệu Khách ngây người, cửa phòng mở ra một cái khe.
Một lão đầu thò nửa đầu ra từ cửa phòng, ngước mắt lạnh lẽo nhìn Triệu Khách: "Ngươi con cái nhà ai, đi nhanh lên."
Triệu Khách cũng không phải loại mao đầu tiểu tử da mặt mỏng kia.
Sau khi nghe thấy lão đầu nói vậy, chẳng những không đi, ngược lại tò mò nói: "Đại gia, sao cây hoa nhài này lại lớn như vậy??"
"Nói nhảm, thời gian lâu rồi sẽ lớn lên, mau cút đi, đây không phải chỗ mà ngươi nên ở lại lâu, nếu ngươi không đi, ta sẽ lấy gậy!"