Lúc giáo viên cho ta về nhà, ta mơ hồ nghe được có người gọi ta.
Ta thấy nàng!
Nàng nói có thể giúp ta, nhưng ta rất sợ hãi, chạy nhanh về nhà.
Vài trang giấy bị Triệu Khách nhìn vô cùng cẩn thận, nhật ký của học sinh trung học không có kỹ xảo tự thuật gì.
Nhưng mỗi một nét bút đều đầy chân thực.
Ngày 20 tháng 6.
Ba ba rất tức giận, đánh ta, nói ta không nghe lời.
Ta khóc chạy ra ngoài, không biết vì sao ta chạy tới trường học.
Ta gặp được nàng, nàng cho ta một khối vàng, để ta cho ba ba.
Sau khi trở về, ba ba thật vui vẻ, hỏi ta vàng ở đâu ra, ta nói nhặt được.
Ngày 21 tháng 6.
Tối nay ta lại tới tìm nàng, chơi với nàng thật lâu.
Về sau ta phát hiện nàng ở phòng trọ rất cũ, trong nhà có rất nhiều người nhưng đều không nói lời nào, rất đáng sợ.
Ngày 22 tháng 6.
Chúng ta càng ngày càng vui vẻ, nàng hỏi ta có bằng lòng vĩnh viễn ở lại bên nàng hay không.
Đương nhiên ta bằng lòng.
Nội dung vài trang nhật ký kết nối với nội dung mà hắn nhìn thấy trước đó, khiến mạch chuyện dần rõ ràng hơn nhiều.
Nhưng nhật ký vẫn thiếu một trang, một trang này không phải Vương Hằng xé đi mà là không viết, Triệu Khách so sánh mỗi một trang tàn khuyết một lần nữa, phát hiện thêm một trang trống.
"Ừm, nàng là ai?"
Vốn tưởng tìm được manh mối của Vương Vi này, hắn có thể hiểu rõ chân tướng trong không gian khủng bố lần này.
Nhưng bây giờ xem ra cũng không lạc quan, ngược lại khiến Triệu Khách cảm giác trước mắt trở nên càng thêm mơ hồ.
Nhưng nghĩ đến, sở dĩ Vương Hằng để lại những tin tức này, thậm chí đã có thể nói là chứng cứ phạm tội.
E rằng muốn tìm được nàng kia, ồ, chắc chắn không phải báo thù, làm không tốt còn muốn tìm nàng đồi một số vàng đấy.
Ngay lúc Triệu Khách đang suy nghĩ tiếp theo nên làm cái gì.
【 Nhiệm vụ chính tuyến 2: Tìm ra chân tướng 】
【 Nhắc nhở: Các ngươi đối mặt với một thứ rất nguy hiểm, hãy cẩn thận! Có lẽ ngươi chỉ ngơ ngác một chút, một giây sau ngươi đã biến thành thi thể. 】
【 Nhiệm vụ chi nhánh 1: Tìm kiếm Vương Vi 】
【 Nhắc nhở: Quyển nhật ký trên tay ngươi sẽ chỉ dẫn cho ngươi, tìm ra nữ hài bị lạc đường trong bóng đêm. 】
"Ra rồi!"
Tiết Đào ngồi bên cạnh thấy nhắc nhở nhiệm vụ, hưng phấn nhảy dựng lên, dường như trong mắt kẻ lỗ mãng này, chỉ cần có nhiệm vụ xuất hiện, mang ý nghĩa có thể hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi nơi này.
Triệu Khách gãi đầu, hơi tò mò hỏi Tiết Đào: "Ngươi ngu ngốc như vậy, rốt cuộc làm thế nào đi tới ngày hôm nay?"
"???"
Tiết Đào gãi đầu, vẻ mặt cổ quái nói: "Dù sao ta cũng theo chân người khác, tìm được thứ quan trọng, đi lên vung búa chặt là được."
"Phù phù..."
Triệu Khách đưa tay xoa huyệt thái dương.
Chỉ có thể nói, có vài người coi vận khí là một loại thực lực, nhưng đối với Tiết Đào, sự tồn tại của con hàng này đã là một loại vận khí.
Nhưng thực lực của Tiết Đào thật sự đủ mạnh, không thua Nhục quỷ chút nào.
Nếu lần trước ở phòng học không phải vì chủ quan, chịu một cái thua thiệt ngầm, e rằng sẽ thể hiện ra thực lực càng kinh người hơn.
Đối với Triệu Khách, chỉ cần Tiết Đào chịu nghe lời cũng là một trợ thủ tốt.
Nếu không chịu... Hắn đã có thể cứu hắn ta hai lần, vậy có thể giết hắn ta mười lần.
Hai người ngồi trên viên gạch hình chữ L, vừa ăn dưa hấu vừa suy tư tiếp theo nên làm như thế nào.
"Đi thôi."
Sau khi dùng nhân cách Lười biếng suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Triệu Khách vẫn đứng lên, gọi Tiết Đào chuẩn bị đi.
"Đi đâu?"
Tiết Đào ôm dưa hấu còn chưa ăn xong, đi theo sau dò hỏi.
"Đến trường học."
"A!"
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt Tiết Đào trở nên cổ quái.
Nói thật, hắn ta thật sự không muốn đến trường học kia, nhớ lại việc lần trước vẫn là một loại ác mộng.
Lại trở về, vừa nghĩ tới cặp mắt hung hăng nhìn chằm chằm hắn ta ở ngoài cửa sổ, trong lòng Tiết Đào đã lạnh một nửa.
"Không thì sao, ngươi nghĩ rằng hiện tại chúng ta đã ra ngoài rồi sao? Không quay về, sớm muộn cũng bị nàng giết chết, tin tưởng ta, theo ta đi!"
Triệu Khách thở sâu, sâu trong con ngươi bao phủ một tầng lo lắng, chỉ là không để Tiết Đào trông thấy.
Triệu Khách đâu muốn trở về, nhớ tới từng căn phòng học lạnh băng này đã khiến người ta cảm thấy đè nén khó mà hô hấp.
Nhưng quyển nhật ký của Vương Vi lượn quanh một vòng lớn như vậy, cuối cùng điểm xuất phát vẫn là trường học.
Trước đó ở nhà Vương Vi, hắn đã bị ám toán.
Có lẽ đối phương không ngờ hắn lại đột nhiên giật mình tỉnh lại, bị huyết chùy như chính nghĩa từ trên trời rơi xuống, đập đến đầu nở hoa.
Nhưng làm vậy lại không giết chết đối phương, cũng khiến hắn cảm thấy bất ngờ.
Dù sao trong ấn tượng, cái thứ huyết chùy này có sức sát thương cực mạnh, ngay cả những Quỷ Soa Địa phủ đó cũng rất kiêng dè.
Nhìn lại nhắc nhở có liên quan tới nhiệm vụ chính tuyến của không gian khủng bố, Triệu Khách chỉ có thể nói: "Cứt chó!"
Nhiều nhất cũng là nhắc nhở theo kiểu cảnh cáo, căn bản đang khuyên bảo bọn họ nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Cho nên ở lại bên ngoài, trông như rất yên tĩnh nhưng không có chút an toàn nào.
So sánh ra, Triệu Khách chỉ có thể nói, trường học không an toàn nhưng ít nhất còn khá rõ ràng.
"Ồ!"