Nhìn Triệu Khách đặt dao ở trên ngón tay của mình, Vương Hằng khóc lóc thét to: "Đợi chút, trang nhật ký bị xé vẫn còn, vẫn còn, ta cho các ngươi, ở... Ở trong ngăn ví của ta."
"Ví đâu?"
"Bị Cẩu bàn tử lấy đi, cũng là lão bản của tiệm này."
Triệu Khách quay đầu nhìn thoáng qua Tiết Đào.
Tiết Đào lập tức hiểu ý Triệu Khách, cất bước đi ra ngoài, không lâu sau chỉ thấy lão bản quán mạt chược theo Tiết Đào trở về.
Chỉ có điều trên mặt có thêm hai cái mắt gấu mèo, nửa bên mặt sưng lên, nếu không phải Tiết Đào giữ lại mạng chó của hắn ta, muốn hắn ta lấy ví tiền ra, e rằng đã một quyền đấm nổ đầu hắn ta.
Lão bản bị Vương Hằng gọi là Cẩu bàn tử đi vào nhìn, thấy Vương Hằng nằm trên mặt đất máu tươi chảy ròng ròng.
Trong lòng rung động hơn mấy phần, ngoan ngoãn lấy ra ví tiền của Vương Hằng.
Bên trong đã sớm không còn tiền gì nữa, Triệu Khách xé mở ngăn ví ra, lấy ra mấy tờ giấy thật dày ở bên trong.
Thấy chất liệu giấy giống với trong quyển nhật ký, Triệu Khách yên tâm hơn nhiều.
"Này, ngươi lấy được đồ rồi, ngươi phải bồi thường ngón tay của ta, có chơi có chịu, ngươi không thiếu trang, nhưng ngón tay của ta không thể... Không thể cứ mất như vậy."
Lời nói của Vương Hằng khiến Triệu Khách ngạc nhiên một hồi lâu, thật sự không ngờ Vương Hằng lại đã ham đánh cược đến trình độ phát rồ như thế.
Lời này nghe rất không não, nhưng để hắn nghe được từ trong miệng Vương Hằng, Triệu Khách lại cảm thấy vô cùng chân thực.
Trong chớp nhoáng này, Triệu Khách thay đổi chú ý.
Hắn lấy phong thư màu đen ở trong sách tem ra, ném cho Vương Hằng, Triệu Khách không biết số tiền ở bên trong từ đâu ra, nhưng đã có liên quan với Vương Vi, vậy Triệu Khách trả lại cho hắn ta.
"Tên này đã không cứu nổi, có cần..."
Tiết Đào đi đến bên cạnh Triệu Khách, đưa tay lên làm động tác chém.
"Không cần."
Triệu Khách lắc đầu: "Có một vài nguyên liệu nấu ăn, bên ngoài bẩn thỉu chỉ cần rửa một chút là có thể dùng, nhưng có vài thứ bên trong đã mục nát, cũng chỉ có thể ném vào thùng rác, đừng chạm vào vì sẽ làm bẩn tay của ngươi."
"Tuy nghe không hiểu, nhưng hình như rất có lý."
Tiết Đào suy nghĩ lời nói của Triệu Khách, chỉ là không hiểu giết người và bên trong thối nát có liên quan gì với nhau.
Dựa theo suy nghĩ của hắn ta, không ưa thì chém, quan tâm hắn ta thối nát ở chỗ nào, cứ chặt hết là xong.
Lúc Triệu Khách và Tiết Đào nói lời này đã rời khỏi cửa hàng mạt chược.
Vương Hằng ngã trong vũng máu đã cầm bức thư màu đen bị Triệu Khách ném xuống đất lên, bên trong là xấp tiền thật dày, lập tức khiến ánh mắt Vương Hằng lộ ra tia sáng.
"Tiền, hắc hắc, tiền!"
Cuối cùng trên mặt Vương Hằng đã xuất hiện nụ cười.
"Móa nó, ngươi cút nhanh lên, coi như lão tử không may, lão tử không cần ngươi trả nợ nữa."
Lão bản tiệm mạt chược đi tới, mở xích chó ở cổ Vương Hằng ra.
Tuy không biết Vương Hằng và hai học sinh trung học này rốt cuộc có quan hệ như thế nào, nhưng lão bản tiệm mạt chược cũng không dám giữ Vương Hằng ở lại.
Không nói hiện tại tay hắn ta đầy máu, ngay cả hai tên tiểu tử này, vừa nhìn cũng là loại làm càn làm bậy không sợ chết.
Hắn ta cũng không muốn có liên quan với bọn họ, càng không muốn để Vương Hằng chết trong tiệm của mình.
"Cạch cạch cạch..."
Sau khi xích sắt bị mở ra, Vương Hằng đột nhiên đưa tay một phát bắt lấy lão bản tiệm mạt chược.
"Ba!"
Đập mạnh phong thư màu đen trên tay lên mặt bàn.
"Cẩu bàn tử, lão tử đánh cược với ngươi một lần."
"Có bệnh, cút nhanh lên."
Lão bản muốn tránh khỏi tay Vương Hằng, nhưng lúc này chỉ thấy trên mặt Vương Hằng lộ ra vẻ hung dữ, không biết lấy sức lực ở đâu ra, dùng sức đẩy, đẩy tên mập có dáng người cao lớn hơn cả hắn ta xuống đất.
"Ngươi mẹ nó muốn chết!"
Lão bản giãy giụa muốn đứng lên, nhưng lúc này đã thấy Vương Hằng nắm lấy con dao thái bị Triệu Khách vứt trên mặt đất, đâm xuống cái đầu nhẵn bóng của lão bản.
"Ầm!"
Chất lỏng đỏ tươi phun tung toé ra theo lưỡi dao.
Chợt chỉ thấy một cái thìa bạc cắm vào.
"Xì xì!"
Một thìa thịt quả màu đỏ thật to bị Triệu Khách thả ở trong miệng, chỉ thấy hai người Triệu Khách và Tiết Đào ngồi ở đầu đường.
Mỗi người ôm nửa quả dưa hấu lạnh băng ở trong tay, cầm thìa bắt đầu ăn, nước dưa hấu đỏ tươi, nhẹ nhàng khoan khoái giải khát.
Vốn dĩ dưa hấu không phải ướp lạnh, là Triệu Khách mua được từ bên đường, nhưng Tuyết Cơ Tử có lực lượng tự mang hàn sương, lúc chặt dưa hấu đã khiến thịt quả bị đóng băng.
Triệu Khách vừa ăn dưa hấu vừa lấy ra ví tiền của Vương Hằng, lấy mấy trang nhật ký tàn khuyết ở bên trong ra.
Sở dĩ muốn đi xa như vậy, là Triệu Khách lo lắng sau khi nhìn thấy nội dung ở bên trên, không nhịn được quay đầu làm bẩn tay của mình.
Hắn mở mấy tờ giấy này ra.
Ngày 10 tháng 6.
Cuối cùng ba ba đã có tiền, thúc thúc kia cho ba ba một khoản tiền, ba ba uống rất nhiều rượu nhưng ta không cảm thấy hắn vui vẻ.
Ta rất đau, cũng không dám nói cho hắn biết.
Lúc về hỏi đồng học, đồng học nói có thể là một họ hàng gọi dì tới, cho ta một cái khăn tay đặc biệt...
Ngày 11 tháng 6.
Bởi vì gần đây thành tích của ta tụt dốc, giáo viên bắt ta ở lại trường sửa bài tập, ngồi xổm trên mặt đất rất lâu, trời đã tối.