Mọi người che miệng mũi lùi về sau, con mắt nhìn Tiết Đào, trong lòng dời sông lấp biển.
Động đậy? Động đậy thế nào? Ngươi lại nện một cái, mọi người đều xong đời, ai dám động đậy?
Giờ này khắc này, đã không có ai quan tâm sao một tên học sinh trung học như Tiết Đào lại có thể làm được tất cả những việc này.
Điều duy nhất bọn họ muốn làm, cũng là nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Ta lặp lại lần nữa, ba Vương Vi là ai, những người còn lại có thể đi."
Lời nói của Tiết Đào rơi xuống, tất cả mọi người lập tức đưa ánh mắt tức giận, nhìn về phía một nam nhân trung niên ở trong góc.
"Là hắn!"
Tất cả mọi người chỉ ba Vương Vi.
Tiết Đào nhìn thoáng qua nam nhân này, hắn ta đã độ tuổi trung niên, trông càng giống một kẻ lang thang, trên ria mép còn có đồ ăn thừa.
Điều khiến người ta chú ý hơn là, trên cổ tên này đeo cả một cái xích chó, bị trói ở trong góc.
"Hắn là ba Vương Vi??"
"Đúng đúng đúng, chính là hắn."
Mọi người đồng loạt gật đầu, thấy thế Tiết Đào lại giận dữ: "Móa nó, người cũng bị trói ở chỗ này, các ngươi nói hắn là ba Vương Vi thì đúng à, có tin ta lại đập một cái không."
Thấy Tiết Đào lại muốn tới, lão bản quán mạt chược không chịu nổi, hiện tại hắn ta đã có thể ngửi được mùi gay mũi của khí hoá lỏng, vội vàng nói: "Ôi chao, tiểu tổ tông, thật, hắn nợ lão tử..."
"Ngươi xưng lão tử với ai?"
"Không không không, là ta, nợ ta hơn 50 vạn, ta cũng chẳng còn cách nào khác."
Tiết Đào thấy thế gật đầu, tạm thời tin tưởng lão bản.
"Ngươi tốt nhất đừng lừa ta, nếu lừa ta, ngày mai ta sẽ ôm ba bình gas tới tìm ngươi."
Nghe được lời nói của Tiết Đào, sắc mặt lão bản cũng tái đi, liên tục đảm bảo mới khiến Tiết Đào nhường ra một con đường, để đám người này đi ra ngoài.
"Móa nó, Vương Hằng, về sau ngươi đừng đến nữa, nếu tiệm của ta có vấn đề gì, lão tử phá nhà ngươi."
Trước khi lão bản đi, vẫn không quên uy hiếp Vương Hằng.
Đương nhiên, vốn hắn ta muốn nói cho Tiết Đào nghe, nhưng lại không dám nói thẳng, cũng chỉ có thể nói với Vương Hằng.
Thấy người đều đi ra ngoài, Tiết Đào cất hai bình gas đi.
Lúc này Triệu Khách đi tới từ phía sau, vung Nhiếp nguyên thủ lên vồ một cái, quét sạch sành sanh khí hoá lỏng còn lại ở trong không khí.
Hắn cất bước đi đến trước mặt Vương Hằng, quan sát tỉ mỉ ba Vương Vi trước mắt.
"Tạ... Tạ ơn! Cứu ta! Cứu ta."
Cũng không biết Vương Hằng bị những người này coi là chó nhốt ở đây bao lâu rồi, thấy có người tới cứu hắn ta, lại lộn nhào vào bàn chân Triệu Khách.
"Không vội, chúng ta có vài câu hỏi muốn hỏi ngươi một chút, ngươi nói cho ta biết trước, có phải ngươi đã xé mấy trang trong quyển nhật ký này không."
"Nhật ký?"
Vương Hằng thấy quyển nhật ký trên tay Triệu Khách, sắc mặt lập tức cứng đờ, ánh mắt cũng biến thành lơ lửng không cố định, lắc đầu nói: "Ta không biết, xưa nay ta không xem nhật ký của nàng."
"Ồ, xưa nay không nhìn, vậy mà ngươi biết quyển nhật ký này là nhật ký của Vương Vi?"
Triệu Khách cười lạnh, không có tâm trạng vòng vèo với tên ma bài bạc này, sau khi vạch trần lời nói dối của hắn ta đã đứng lên đi đến nhà bếp.
Một lát sau, chỉ thấy Triệu Khách tìm được một con dao thái.
"Không phải ngươi thích cược à? Nào, chúng ta đánh cược một lần."
Triệu Khách vừa nói xong, một tay bắt lấy ngón tay Vương Hằng, đặt dao thái ở trên ngón tay hắn ta.
"Hỏi ngươi một lần nữa, nhật ký của nàng..."
"Buông tay, ta... A!"
Vương Hằng giãy giụa lấy muốn rút tay về, kết quả phát hiện mình căn bản không giãy giụa được, sự giãy giụa của hắn ta lại khiến Triệu Khách không chút do dự một dao cắt ngón tay của hắn ta.
Trong chốc lát máu tươi chảy ròng ròng, Vương Hằng đau đến mức trước mắt biến thành màu đen, tốt tuyển đã hôn mê.
"Mấy trang nhật ký bị xé."
Triệu Khách ném đầu ngón tay bị cắt đứt đi, đồng thời đặt lưỡi dao ở trên ngón tay thứ hai.
"Ta... A!!!"
Lần này Vương Hằng còn không thể nói xong, dao trong tay Triệu Khách đã cắt xuống.
Tay đứt ruột xót, cơn đau bị cắt đứt một ngón tay là loại gai đau khoan tim.
Dường như Vương Hằng còn không thể hô hấp, thân thể tê liệt trên mặt đất, một mùi khai nước tiểu gay mũi tỏa ra từ đũng quần.
Nhưng lúc thấy Triệu Khách lạnh lùng đặt lưỡi dao ở trên ngón tay thứ ba, phòng tuyến tâm lý của Vương Hằng lập tức hỏng mất.
Hắn ta chỉ là một người bình thường, tất nhiên không có năng lực chịu đựng nỗi đau da thịt.
Huống hồ Triệu Khách lại không hành động theo lẽ thường, khiến Vương Hằng không đoán được tính cách của Triệu Khách, tất nhiên không sinh ra bất kỳ suy nghĩ may mắn gì.
"Ta xé rồi, ta đã xé những tờ giấy kia rồi."
"Xé rồi, vậy đơn giản, hiện tại ta xem còn bao nhiêu trang, ngươi xé bỏ một tờ, ta cắt một ngón tay của ngươi, coi như trả nợ."
Triệu Khách nói chuyện, lưỡi dao lại chặt xuống một cái khiến sắc mặt Vương Hằng lập tức trở nên trắng xanh, bên môi cũng đã mất đi huyết sắc.
"Này... Đó là Quyển nhật ký... Của Vi Vi nhà ta."
"Hiện tại trong tay ta là của ta."
Dáng vẻ không thèm nói lý của Triệu Khách khiến Vương Hằng rõ ràng ý thức được, thiếu niên dáng vẻ học sinh trung học trước mắt là một ma quỷ.