Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1174 - Chương 1174. Nhật Ký (3)

Chương 1174. Nhật ký (3) Chương 1174. Nhật ký (3)

Trong lòng Triệu Khách đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, cũng như hắn vừa rồi, có lẽ Vương Vi tự sát là vì bị lực lượng nào đó thúc đẩy.

Cho nên mặc kệ như thế nào, Triệu Khách cần phải tìm ra nội dung vài trang đằng sau, bù đắp phần tin tức này.

"Vậy phải đi đâu hỏi? Có trời mới biết ba Vương Vi đang ở đâu."

Tiết Đào gãi đầu, đánh bạc cũng không phải hợp pháp, đều là kinh doanh ngầm, nếu không phải khách quen giới thiệu, cũng không biết ở nơi nào.

Có lẽ giọng Tiết Đào hơi lớn, mấy lão nhân đang nói chuyện trời đất bên cạnh đều nghe được, hô lên: "Này, các ngươi tìm ba Vương Vi à, đi đến con hẻm nhỏ phía trước là được."

"A?"

Tiết Đào ngạc nhiên, không ngờ lại đơn giản như vậy.

Thật ra, hàng xóm láng giềng có ai không biết ba Vương Vi là thứ gì, âm thầm bàn tán, khinh bỉ rất nhiều.

Thậm chí trở thành tài liệu giảng dạy tiêu cực.

Bình thường ba Vương Vi đi đâu, tất nhiên cũng sẽ bị người ta nhìn nhiều hơn một chút.

Cộng thêm mọi người đều biết cái gọi là quán mạt chược kia, đã không phải là bí mật gì.

"Đi!"

Sau khi Triệu Khách gật đầu cảm ơn, dẫn theo Tiết Đào đi về phía hẻm nhỏ.

Đi đến hẻm nhỏ, không cần hỏi nữa, Triệu Khách đã nghe được tiếng đánh mạt chược trong trẻo.

Đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy một căn phòng không lớn, sương khói mù mịt, tràn ngập mùi vị khiến người ta buồn nôn.

Trên bốn năm bàn mạt chược, một đoàn người hút thuốc đánh mạt chược, hồn nhiên không để ý đến Triệu Khách và Tiết Đào đứng ở cửa ra vào.

"Dọn bãi!"

Triệu Khách che miệng mũi không muốn đi vào, giao loại chuyện này cho Tiết Đào là được.

"Ây... Có thể giết người?"

"Không thể."

Triệu Khách lắc đầu, chưa quen thuộc với quy tắc trong không gian này, tốt nhất đừng tuỳ tiện giết người.

Cũng như trong phòng học, ngươi có thể học tập không giỏi nhưng trên lớp học nhất định phải giữ kỷ luật, nếu không sẽ trở thành đối tượng bị công kích.

Cho nên Triệu Khách không ngại dùng thủ đoạn quá kịch liệt.

Huống hồ, hiện tại bọn họ còn phải tìm ba Vương Vi, chẳng may không cẩn thận giết người, làm thế nào hỏi được nội dung trong mấy trang sau đó là cái gì.

Tiết Đào gãi đầu, nhìn xung quanh nửa ngày, kết quả cũng không thấy một cục gạch nào.

Ánh mắt đảo quanh, đột nhiên một món đồ xuất hiện trong tầm mắt của hắn ta.

"Cạc cạc..."

"Tam điều!"

"Giang!"

"Nhất bính!"

"Giang!"

"Ha ha, ngươi mẹ nó đúng là giang tinh, vậy cũng có thể giang được."

Trước bàn mạt chược, bốn người tập trung đánh mạt chược, chỉ thấy lúc này có người ngẩng đầu nhìn, không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên ngẩn người.

"Này, đánh đi, ngươi mất tập trung cái gì?"

Có người thấy hắn ta không động đậy, không khỏi thúc giục.

"Không phải... Đó là con cái nhà ai?"

Mọi người nghe vậy quay đầu nhìn, chỉ thấy Tiết Đào đang đứng ở cửa ra vào, nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt mọi người cũng không phải Tiết Đào, mà là bình gas bị hắn ta xách ở trên tay.

"Ngoại trừ ba Vương Vi, những người khác cút ngay cho ta."

Tiết Đào vừa nói xong, chỉ thấy hắn ta vung bình gas trên tay lên nện vào đầu mình.

Theo một tiếng "cạch", chỉ thấy vỏ sắt của bình gas lập tức bị Tiết Đào đụng dẹp xuống một mảng lớn.

"Xì xì..."

Trong vết rách nhỏ xíu, tiếng khí hóa lỏng rò ra lập tức khiến sắc mặt của mọi người trở nên hoảng sợ.

Tiết Đào hơi nhếch khóe miệng: "Ta chỉ hỏi, các ngươi có sợ không!"

Mọi người ngây người trong chốc lát ngắn ngủi, trong đầu vang lên ong ong.

Không biết nên chú ý một học sinh trung học làm sao có thể dễ như trở bàn tay giơ bình gas lên, đồng thời nện vào đầu mình.

Hay phải chú ý đầu học sinh trung học lại có thể đụng nứt bình gas.

Đây là bình gas đó?

Nhưng cuối cùng trong đám người đã có người đầu óc khá nhạy bén, một phát túm lấy tiền trên bàn đánh cược, trở tay tát một cái vào mặt tên đồng bạn còn đang ngạc nhiên: "Chạy đi!"

Mẹ nó, lúc này sự quan tâm chính xác nên là khí hóa lỏng đang bị rò rỉ.

Chẳng may khí hoá lỏng bị châm lửa, vậy cũng không cần lên trời, hắn ta sẽ trực tiếp nổ tung ngay tại chỗ, chết rực rỡ hơn bất kỳ ai.

"Dừng lại! Muốn đi cũng được, ai là ba Vương Vi!"

Nhưng lúc một đoàn người vọt tới trước cửa, Tiết Đào nghiêng người cản ở trước cửa, một tay một cái bình gas, rất có dáng vẻ hoành đao lập mã, vạn phu bất đương.

"Ngươi có bệnh à, nhanh rời đi."

Sống chết ở trước mặt, tất cả đều là chuyện nhỏ, có người sốt ruột rời đi, cất bước xông về phía trước, hồn nhiên quên mất bình gas thoát hơi bị đập nứt thế nào.

Tiết Đào cau mày, vung bình gas trên tay qua.

Một bình gas chứa đầy, nói ít cũng nặng năm mươi, sáu mươi cân, Tiết Đào gần như không cần dùng bao nhiêu sức lực, chỉ dựa vào trọng lượng của bình gas đã khiến nam nhân đang xông lên phải lùi về.

Thấy những người khác muốn nhân cơ hội xông ra ngoài, Tiết Đào lạnh nhạt vẩy một cái.

"Cạch!"

Trong nháy mắt, cả đám người hò hét ầm ĩ trước mắt không khỏi ngừng thở.

Nhìn một tay khác của Tiết Đào cầm bình gas, đập ầm ầm vào trán của mình, dường như trong nháy mắt trái tim tất cả mọi người cũng nhảy lên cổ họng theo.

"Hắc hắc hắc!"

Tiết Đào chậm rãi buông bình gas trên trán xuống, trên bình sắt màu xanh có dấu trán Tiết Đào rất rõ ràng, một vết rách nhỏ xíu ở trên sắt lá.

"Phốc!"

Dùng mắt thường có thể thấy khí hoá lỏng đang phun ra.

"Không được động đậy!"

Bình Luận (0)
Comment