Phía dưới kẽ hở có cốt thép lộn xộn, nếu Triệu Khách thật sự nhảy xuống trong tình huống không hề chuẩn bị, vậy không phải đơn giản là ngã đến đầu rơi máu chảy.
Cho dù tố chất thân thể cường tráng, cũng không có nghĩa là vô địch.
Dưới tình huống không có bất kỳ đề phòng gì, Triệu Khách nhảy xuống không phải trọng thương cũng bị cốt thép đâm xuyên qua đầu ngay tại chỗ, trong nháy mắt chết bất đắc kỳ tử.
Điều này giống với Huyết quỷ lúc trước, trong tình huống hoàn toàn không đề phòng, ai cũng có thể lật thuyền trong mương.
Cho dù là trong hiện thực, đặc công 007 cũng có thể chết trong tay một tên tiểu binh chưa có kinh nghiệm.
Về phần Tiết Đào, đương nhiên hắn ta không sợ những cốt thép này, nhưng nếu phía dưới không phải cốt thép, nếu là thứ khác thì sao?
Ví dụ như vách núi?
Hoặc là sân thượng cao tầng.
Nếu ngã xuống, e rằng tố chất thân thể của hắn cũng chưa chắc có thể chịu được, không chết cũng mất nửa cái mạng.
Nói cho cùng, cho dù là người đưa thư trung cấp, sinh mệnh cũng như tờ giấy.
Điều khác biệt duy nhất là những người khác là cửa sổ giấy, bọn họ thuộc về giấy da trâu.
Điều khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại là, phương thức công kích của đối phương rất khó lòng đề phòng.
Lần này Triệu Khách nhạy bén phát hiện vấn đề, kịp thời ra tay phản kích.
Nếu đổi lại là hắn ta thì sao???
Nghĩ đến đây, trên lưng Tiết Đào lập tức túa ra mồ hôi lạnh, trên lưng như có kim châm, như ngồi lên kim đâm.
"Không đúng, không phải chúng ta đã rời khỏi không gian phòng học quỷ dị kia sao, vì sao bọn họ còn có thể công kích ngươi?"
Lúc này, Tiết Đào đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, không nhịn được mở miệng dò hỏi.
Triệu Khách nghe vậy, im lặng nở nụ cười, kiên nhẫn giải thích với Tiết Đào.
Thật ra, đi ra cửa trường chỉ là từ một nhà giam đi vào một nhà giam khác.
"Ngươi không phát hiện thời gian hơi sai à."
Triệu Khách chỉ thời gian, sau khi bọn họ tan học, rời khỏi phòng học, trở lại hành lang.
Khi đó, ngươi quay đầu nhìn những phòng học kia sẽ phát hiện phòng học đã hoàn toàn rách nát.
Bây giờ, không chỉ phòng học hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí Trương Cường là người chết trong mỗi tiết học cũng nghênh ngang đi ra cổng trường.
Tất cả chỉ có thể nói rõ, bọn họ còn ở trong không gian quỷ dị này nhưng bối cảnh không còn là phòng học, mà là một chỗ phức tạp to lớn hơn.
Triệu Khách suy đoán, sở dĩ đối phương sẽ thay đổi hoàn cảnh, rất có thể là vì phát hiện hắn đã nhận ra quy tắc trò chơi trong phòng học, cho nên mới đổi hoàn cảnh, lợi dụng cách mới đến giết chết bọn họ.
Triệu Khách mở phong thư ra, chỉ thấy trong phong thư là một xấp tiền mặt thật dày, đều là loại tiền lẻ năm đồng, hai đồng kia.
Nhưng ở trong bối cảnh thời gian hiện tại, số tiền kia cũng không tính là số lượng nhỏ.
"Là tiền?"
Trong phong thư ngoại trừ tiền cũng không có cái gì, Triệu Khách cầm quyển nhật ký, lật từng tờ bắt đầu nhìn kỹ càng.
Phía trước đều là việc vặt rải rác, Triệu Khách không có hứng thú nhìn, trực tiếp lật đến mấy trang sau, nhật ký bắt đầu trở nên kỳ quái.
Ngày 8 tháng 6.
Ba ba lại thua tiền, đó là tiền hưu tháng này của nãi nãi, hắn vẫn nói cái này có thể hồi vốn nhưng hắn chưa bao giờ thắng nổi.
Ngày 9 tháng 6.
Ba ba dẫn một thúc thúc về, thúc thúc cho một viên kẹo, sau khi ta ăn hết đã ngủ mất.
...
...
Ngày 12 tháng 6.
Ta lại đi tìm nàng, nàng nói cho ta biết một bí mật, một bí mật tất cả mọi người không biết, ô... Ta không thể nói, nhưng ta đã biết.
Ngày 15 tháng 6.
Ta rất sợ hãi, ba ba lại thua tiền, ta trộm chạy ra ngoài, ta đi tìm nàng, nàng nói có thể giúp ta.
...
...
Ngày 24 tháng 6.
Ta biết hôm nay giáo viên chắc chắn sẽ mắng ta, bởi vì lúc ta kiểm tra không viết cái gì hết.
Nhưng ta không sợ, ta cũng không sợ bọn họ, nàng sẽ giúp ta!!
Triệu Khách lật thêm hai trang nữa, phát hiện nhật ký dừng ở đây, nhưng trong nhật ký có rất nhiều trang bị người ta xé xuống, mấy dòng chữ rải rác khiến người nhìn tê cả da đầu.
Trong chữ viết của ngày cuối cùng, hai hàng chữ ngắn ngủi lại khiến Triệu Khách ngửi được một loại hương vị sắp giải thoát.
"Nàng!"
Triệu Khách nhìn nàng được nhắc đến trong quyển nhật ký, Triệu Khách không biết người này là chỉ người nào, về phần bí mật được nhắc đến trong nhật ký rốt cuộc là cái gì?
Triệu Khách hoàn toàn không biết gì cả.
Cất quyển nhật ký đi, ánh mắt Triệu Khách dần bao phủ vẻ lo lắng.
"Đi!"
Đứng lên nhanh chân đi xuống thang lầu.
"Đi đâu?"
Tiết Đào đi theo sát, sợ tụt lại phía sau Triệu Khách, càng lo lắng hắn giống với Triệu Khách, bị lừa gạt kéo vào một không gian khác, chết cũng không biết chết như thế nào.
Đột nhiên, Tiết Đào lại cảm thấy đi theo bên cạnh Triệu Khách vẫn an toàn hơn nhiều.
"Đi hỏi một chút, ba Vương Vi đi đánh bạc ở đâu."
Trong quyển nhật ký thiếu vài trang, rất có thể cũng là chân tướng việc này.
Người biết rõ chân tướng, chắc chắn là lão cha ma bài bạc của Vương Vi.
Hiện tại Triệu Khách có thể chắc chắn, cái chết của Vương Vi không chỉ không đơn giản, chắc chắn sau đó còn có thứ gì đó thúc đẩy nàng đi đến sân thượng.
Giống như...