Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1183 - Chương 1183. Đầu To Đầu Nhỏ?

Chương 1183. Đầu to đầu nhỏ? Chương 1183. Đầu to đầu nhỏ?

Chuyện thứ nhất là chém cái cây này ra làm quan tài.

Nhưng lão hán chẳng những không làm như vậy, ngược lại còn bảo vệ cái cây này, sợ hắn chạm vào.

Nghĩ tới đây, Triệu Khách không khỏi mở miệng hỏi.

"Nếu không, ta giúp ngươi chặt cái cây này, tay chân ta rất nhanh nhẹn, miễn phí, cũng coi như báo thù cho cả nhà ngươi. Ngươi đừng khách sáo, như ta được gọi là nghĩa hiệp can đảm, thấy việc nghĩa hăng hái làm. Ngươi chỉ cần đưa một lá cờ thi đua đến trường của ta là được, a, đúng, ta tên Lâm Hiểu Đông, nhớ kỹ phải in tên của ta lớn một chút."

Triệu Khách nói xong câu này, lão hán nghe sắp nứt cả tim gan, gân xanh trên trán cũng căng ra, hai tay chống lên, suýt nữa lại ngã ngửa ra, tức giận đến mức hận không thể vung rìu chém Triệu Khách.

"Ngươi đừng làm loạn, tiểu tổ tông của ta, ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi, nhưng ngươi tuyệt đối đừng chạm vào cái cây này."

Thì ra lão hán bảo vệ cái cây này là vì hương hỏa nhà mình.

Sau khi trở về, hắn ta suy nghĩ dứt khoát đốt cả gốc cây, sau đó lại tự sát.

Kết quả một đạo cô đến đây nói cho hắn ta biết không được làm như vậy, vì làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến hương hỏa của nhà bọn họ.

Đạo cô kia nói, lúc ấy con dâu nhà hắn ta đã mang thai, là hương hỏa của nhà bọn họ.

Nếu cây này bị hủy, hương hỏa sẽ bị cắt đứt ở chỗ này.

Trong vòng một đêm, lão hán đã mất đi bạn già, nhi tử, hai chân.

Sau khi nghe đạo cô nói xong, khóc lóc hô hào nhất định phải bảo vệ một dòng độc đinh sau cùng của nhà bọn họ.

Thế là, đạo cô dựng lên một cái Linh miếu ở trên tán cây, có thể trấn áp vận rủi cho hắn ta, nhưng hắn ta phải dốc lòng chăm sóc cái cây này.

"A! Con dâu của ngươi đâu?"

Sau khi Triệu Khách nghe hết ngọn nguồn, không khỏi tò mò vặn hỏi.

"Người nhà của ta đã chết hết, nàng còn ở lại nơi này làm cái gì, nhân lúc bụng còn chưa lớn đã tìm một người gả đi, chỉ cần hài tử của Phù Sinh nhà ta có thể khỏe mạnh, ta thế nào cũng được."

Lão hán nói xong lời cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Triệu Khách: "Hài tử, ngài đại phát từ bi, xuống đây đi có được không."

Triệu Khách nhìn lão hán đáng thương cầu xin, cũng không muốn tiếp tục ngồi trên tàng cây nữa.

Ngay lúc Triệu Khách chuẩn bị đi xuống, quay đầu nhìn nữ nhân được cung phụng trong Linh miếu một chút.

Không biết vì sao Triệu Khách càng nhìn càng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Cẩn thận nhìn lại, Triệu Khách chợt thấy khóe mắt của nữ nhân trong Linh miếu lại có một giọt nước mắt.

"Nước mắt??"

Nhìn tượng đá lại chảy nước mắt, Triệu Khách ngây người một chốc lát ngắn ngủi, không khỏi cẩn thận nhích lại gần.

"Này, tiểu tử thối, ngươi... Ngươi đừng làm loạn!"

Thấy Triệu Khách tới gần Linh miếu, lão hán đứng phía dưới kích động oa oa kêu to nhưng Triệu Khách lại không để ý đến hắn ta.

Hoàng kim đồng mở ra, cẩn thận nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt này.

Đột nhiên, một hàng máu và nước mắt theo khóe mắt nữ nhân lăn xuống.

Tượng đá trước mắt chậm rãi mở mắt ra, hai mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách: "Trả mạng cho ta!"

Chỉ một thoáng, ánh sáng xung quanh đột nhiên trở nên tối tăm.

Lúc nói chuyện, thân cây xung quanh tượng đá như sống lại, quấn lên gót chân Triệu Khách, như từng con rắn lớn theo gót chân Triệu Khách, quấn quanh trên người Triệu Khách.

Sắc mặt Triệu Khách thay đổi, ánh mắt nhìn thoáng qua mặt đất, quả nhiên lão hán kia đã biến mất.

Thân cây xoay thành cây mây, trong chớp mắt quấn quanh Triệu Khách thành một cái bánh chưng, treo ở trên cây.

"Rắc rắc rắc!"

Lúc này, trên tượng đá nữ nhân trước mắt có một vết nứt bắt đầu nứt ra dọc theo bụng nữ nhân.

"Đó là cái gì??"

Triệu Khách nhìn bụng nữ nhân, một đoàn viên thịt sền sệt, xuyên qua lỗ hổng vỡ ra có thể thấy đoàn viên thịt màu đen này đang nhúc nhích.

"Trả mạng cho ta!"

Tiếng thét chói tai của nữ nhân khiến vết rách trên tượng đá bắt đầu tràn ra máu tươi, đoàn viên thịt màu đen kia không ngừng giãy giụa, muốn chui ra từ trong tượng đá.

"Bẹp..."

Một cái tay thịt dính dấp chui ra từ trong tượng đá, Triệu Khách rất khó hình dung, cuối cùng có phải là tay người hay không.

Trên cái tay thịt có một một tầng dầu trơn như thạch, nhìn qua khiến Triệu Khách cảm thấy buồn nôn, nhưng đó cũng không phải toàn thân của đối phương, chỉ là một cái tay.

Theo vết rách trên tượng đá càng ngày càng nhiều, một cái tay khác thò ra từ trong mồm tượng đá.

Triệu Khách có thể cảm nhận được cả cái cây đều đang lắc lư.

Triệu Khách dùng ngũ giác thăm dò qua, phát hiện hình như phía dưới rỗng ruột nhưng bên trong lại chất đầy một thứ gì đó đen sì, Triệu Khách không nhìn ra là cái gì.

Hắn có thể nghe được bên trong có cái gì đó đang nhúc nhích, đồng thời không gian bên trong cái cây phát ra tiếng ma sát đầy mỡ.

Nhưng Triệu Khách có thể chắc chắn thân thể của đối phương tuyệt đối to lớn hơn sự tưởng tượng của hắn, là một tên rất to lớn.

"Này, ta chỉ là một học sinh trung học, chưa gặp mặt ngươi bao giờ, ta nghĩ không phải chúng ta có hiểu lầm gì chứ?"

Thân thể của Triệu Khách bị thân cây trói chặt, chỉ còn mỗi cái đầu lộ ra bên ngoài, con mắt nhìn chằm chằm tượng đá vỡ ra trước mặt.

Triệu Khách thử giải thích cho bản thân, chỉ có điều, dường như lời giải thích của Triệu Khách càng kích thích đến đối phương.

Bình Luận (0)
Comment