Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1189 - Chương 1189. Chân Tướng

Chương 1189. Chân tướng Chương 1189. Chân tướng

Nghĩ đến đây, Triệu Khách dự định rời đi, nhưng đi được hai bước, Triệu Khách quay đầu nhìn thoáng qua cây hoa nhài ở sau lưng, đôi mắt dần híp lại thành một đường thẳng.

...

"Ta báo cảnh sát... Báo cảnh sát..."

Không biết qua bao lâu, lão hán chậm rãi bò dậy từ dưới đất, cả cái đầu vẫn choáng váng, đã không nhớ ra rốt cuộc mình xảy ra chuyện gì, nhưng trong miệng còn lẩm bẩm muốn báo cảnh sát.

Mở to mắt, phát hiện mặt trời trên đỉnh đầu rất chói mắt, trong lòng không khỏi nói thầm, sao hôm nay mặt trời lại lớn như vậy?

Nhưng chờ lão hán mở mắt ra, thấy rõ ràng sân nhà mình ở trước mắt, con mắt lão hán lập tức trợn to như chuông đồng, hận không thể lồi ra từ trong hốc mắt.

"Cây đâu? Cây của ta đâu???"

Cái sân trước mắt rất bằng phẳng, đừng nói là cây, ngay cả một cái lỗ cũng không có, ngược lại trên vị trí ban đầu của gốc cây đặt một cái tượng đá, phía dưới đặt một tờ giấy.

Lão hán vội vàng chạy tới, cầm tờ giấy kia nhìn thử, chỉ thấy phía trên vẽ nguệch ngoạc một nụ cười rực rỡ như ánh nắng và kèm theo một hàng chữ, lão hán phải để sát vào mắt, nhìn kỹ mới có thể nhận ra hàng chữ nhỏ này.

"Không cần cám ơn ta, vì ta là... Đội viên khăn quàng đỏ!"

"Chậc chậc! Ta lớn như vậy, đây là lần đầu thấy cây hoa nhài có thể thẳng tắp như thế, lớn như vậy, hắc hắc, đồ tốt, đồ tốt!"

Trong Đại Hạ đỉnh, đôi mắt Thuỷ Lộc nhìn chằm chằm cây hoa nhài bị Triệu Khách nhổ mang vào đây, không khỏi liên tục khen ngợi, đôi mắt già nua nhìn đến mất hồn, trong lòng cũng đắc ý một trận.

Cái gì?

Ngươi hỏi vì sao hắn ta thưởng thức đồ của Triệu Khách, hắn ta lại không ngậm miệng được.

Đáp án rất đơn giản, ở trong lòng Thuỷ Lộc, chỉ cần Triệu Khách là người, sống lâu hơn nữa cũng có thể lâu đến mức nào?

Trong lịch sử người tu đạo, người thọ cũng không hiếm lạ, nhưng ngoại trừ Bành Tổ sống tám trăm năm trong truyền thuyết, dường như cũng chỉ có Trương Tam Phong sống khá lâu.

Triệu Khách lợi hại hơn nữa, có thể trâu hơn hai vị này?

Mục tiêu của hắn ta là học hỏi con rùa ngàn năm, sống theo phương hướng của con rùa vạn năm.

Nơi này còn có linh khí khiến hắn ta tu hành càng nhanh hơn lúc trước, tu vi bất động quá lâu đã có dấu hiệu đột phá.

Chờ sau khi hắn ta đột phá, thọ mệnh lại tăng, còn không tin không chờ chết ngươi.

Chờ ngươi chết, đồ ngươi giành được đều là của ta.

Cho nên Thuỷ Lộc nhìn hành động không ngừng đưa đồ vào trong Đại Hạ đỉnh của Triệu Khách, thật sự đồng ý cả hai tay.

Thậm chí ước gì Triệu Khách đoạt nhiều, trộm nhiều ở bên ngoài, cho dù hãm hại lừa gạt cũng không quan trọng, dù sao có nhân quả gì cũng không tính đến đầu hắn ta.

Huống hồ, ánh mắt Triệu Khách còn rất cao, bình thường có thể được đưa vào đây, cho dù là một tảng đá cũng là bảo bối.

Không nói đến tảng đá xanh trên đài luyện công, chỉ cây hoa nhài trước mắt cũng là bảo bối hiếm có.

Hắn ta đã thấy cổ thụ ngàn năm, nhưng chưa từng thấy cây hoa nhài hiếm thấy như trước mặt.

Vừa nghĩ tới, chờ sau khi Triệu Khách trăm năm, hắn ta chiếm đoạt tất cả mọi thứ nơi này, trong lòng Thuỷ Lộc không nhịn được kích động.

"Này, đừng đứng đó cười ngây ngô, tới đây, giúp ta xem thử thứ đồ chơi này là cái gì."

Triệu Khách nhìn Thuỷ Lộc đứng dưới cây hoa nhài cười như kẻ ngu, không khỏi mở miệng gọi.

"Đến đây!"

Thuỷ Lộc nghe thấy Triệu Khách muốn hắn ta đến xem đồ, tưởng tượng đã biết chắc chắn là bảo bối, vội vàng vui vẻ chạy tới.

Nhưng lúc đến gần nhìn, nụ cười trên mặt Thuỷ Lộc lập tức trở cứng đờ, sắc mặt trở nên nghiêm nghị.

"Biết à?"

Triệu Khách thấy sắc mặt của Thuỷ Lộc, trong lòng vui vẻ, biết chuyện này có hy vọng.

Sau khi Thuỷ Lộc im lặng một lát, thở sâu, the thé quát: "Bàng môn tà đạo!"

Triệu Khách hơi nhíu mày, vốn là lúc rất nghiêm chỉnh, nhưng không biết vì sao nghe được câu nói này của Thuỷ Lộc, trong lòng Triệu Khách không nhịn được mắng chửi Thuỷ Lộc: "Ngươi cũng không phải thứ gì tốt."

Chưa từng nghe nói, một con yêu quái lại coi người khác là bàng môn tà đạo, cứ như mình là chính đạo trong chốn nhân gian vậy.

Đương nhiên, Triệu Khách vẫn kìm nén câu nói này ở trong lòng, không nói ra, dù sao còn muốn hỏi xem thứ đồ cổ này rốt cuộc là đồ chơi này gì.

Trên thực tế, có lẽ Triệu Khách sẽ không hiểu, mặc dù Thuỷ Lộc là yêu quái, nhưng cũng là yêu quái xuất thân phi phàm.

Bản thân là một đầu Linh Lộc, lại được một vị cao nhân Toàn Chân giáo điểm hóa, tu thành Đạo gia Kim Đan pháp thượng thừa nhất của Toàn Chân giáo.

Vì vậy, trong mắt Thuỷ Lộc, tuy hắn ta thu thập bảo bối hơi có vẻ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng có thể nói là tự mình cướp vào tay.

Ồ! Lần bị Triệu Khách bắt được không tính, vì lúc ấy Thuỷ Lộc đã phát hiện tu hành càng ngày càng khó.

Dù sao cũng là thân yêu, tu đến trình độ nhất định sẽ bị kẹt ở đó, cho nên mới suy nghĩ đến thiện quả của người đi âm.

Kết quả... Được rồi, mọi người đều thấy được.

Đương nhiên Thuỷ Lộc không biết lúc này trong lòng Triệu Khách đang mắng chửi hắn ta, vẻ mặt chuyên tâm nhìn tượng đá vỡ tan trước mắt, đồng thời thử ghép những mảnh vỡ này lại với nhau.

"Không sai, đúng là tà thuật hạ cửu lưu."

"Hạ cửu lưu?? Rất thấp kém?"

Bình Luận (0)
Comment