Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1188 - Chương 1188. Ta Là Đội Viên Khăn Quàng Đỏ! (2)

Chương 1188. Ta là đội viên khăn quàng đỏ! (2) Chương 1188. Ta là đội viên khăn quàng đỏ! (2)

Cộng thêm gốc cây hoa nhài làm thuốc nhuộm, chẳng mấy chốc một luồng khói đen xuất hiện theo hốc cây, không lâu sau đã thấy từ trong ra ngoài cả gốc cây hoa nhài bốc cháy.

Đây như một đoàn ngọn lửa to lớn chiếu sáng bóng tối trước mặt, ánh lửa chiếu rọi trên mặt Triệu Khách.

Đồng thời trong góc một căn nhà khác ở đằng xa, một cục thịt màu đen cẩn thận leo ra nửa người từ trong cửa sổ rách nát.

Trận lửa lớn đằng xa chiếu lên người của nó, một khuôn mặt không có mắt lại giống Triệu Khách như đúc xuất hiện bên trên cục thịt màu đen này.

Nó nhếch miệng nở nụ cười xảo trá, có thể thấy trong miệng bắt đầu sinh ra răng bén nhọn, cẩn thận di chuyển thân thể này, chẳng mấy chốc đã biến mất trong bóng đêm.

"Nên rời khỏi nơi này như thế nào?"

Triệu Khách nhìn thế giới mờ tối xung quanh, biết đây là một không gian riêng biệt, giống với không gian tối tăm mà hắn bị kéo vào lần trước.

Ngay lúc Triệu Khách suy nghĩ nên rời khỏi không gian này như thế nào.

Ánh lửa trên cây hoa nhài trước mắt càng lúc càng lớn, càng ngày càng mạnh, thậm chí khiến người ta cảm thấy chói mắt.

Triệu Khách híp mắt, đưa tay che khuất ánh sáng.

"Này! Ngươi đừng lộn xộn, tiểu tử thối, ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng làm ẩu, ta báo cảnh sát đấy!"

Ngay lúc ánh sáng mạnh càng ngày càng sáng, bên tai Triệu Khách dần nghe được tiếng gọi ầm ĩ của lão hán.

Hắn lại mở to mắt nhìn lên, mặt trời trên đỉnh đầu đang chiếu vào trên mặt hắn, dường như tia sáng chói mắt vừa rồi cũng không phải đến từ gốc cây hoa nhài bị thiêu mốt, mà đến từ mặt trời chiếu rọi.

"A, thật đúng là vô ảnh vô hình!"

Phát hiện mình đã thoát thân từ một không gian khác, khóe miệng Triệu Khách giật một cái, trong lòng cảm thấy kiêng dè năng lực của đối phương.

Hắn mơ hồ có cảm giác, dường như mọi thứ nhìn thấy hiện tại, thậm chí bao gồm cả lão hán dưới cây, cả thế giới này như hoàn toàn nằm trong sự khống chế của đối phương.

Đổi sang cách nói đơn giản, hình như bọn họ đang ở bên trong thế giới do đối phương sáng tạo ra.

Nàng là thần Sáng Thế của thế giới này, có thể khống chế không gian biến hóa.

Thế nhưng...

Đối với Triệu Khách, cho dù là Thần Minh chân chính, chỉ cần dùng cách chính xác, dù là thần cũng có một ngày bị phàm nhân giết chết.

"Này, ngươi nhanh xuống đây đi!"

Ngay lúc Triệu Khách suy nghĩ đến mất hồn, lão hán phía dưới đã sắp hô đến khàn cả giọng.

Thấy hắn ta tuổi đã cao, lại quan tâm cái cây trước mặt như thế, Triệu Khách cũng hơi không nỡ, gật đầu: "Được, ta sẽ xuống dưới."

Sau khi nghe được câu nói của Triệu Khách, lão hán thật sự vui đến phát khóc.

Nhưng lúc này thấy Triệu Khách đứng dậy, một chân đạp ra ngoài, cả Linh miếu và tượng đá bên trong đều bị một chân này đạp xuống dưới tán cây.

"Cạch" một tiếng vang thật lớn, Linh miếu rơi vỡ nát, tượng đá bên trong càng khỏi phải nói, vỡ đến thiếu tay thiếu chân, đầu tượng đá lăn ùng ục ục đến trước mặt lão hán.

Nhìn đầu tượng đá trong tay, khuôn mặt lão hán chợt đỏ bừng, cứng ngắc ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Khách.

"Ách, thật xin lỗi, trượt chân..."

"Ngươi!!"

Triệu Khách không hề áy náy nói xin lỗi, càng khiến tâm hồn lão hán chịu đả kích, ngón tay chỉ vào Triệu Khách, sau khi thân thể lắc lư hai cái, cả người mềm nhũn ngã trên mặt đất, hoàn toàn bị Triệu Khách chọc tức đến hôn mê.

"A, vậy đã ngất rồi?"

Triệu Khách nhảy xuống từ phía trên, thấy lão hán ngất xỉu ngã xuống đất, vẻ mặt vô tội lắc đầu, nhưng ngất đi cũng hay, hắn đỡ phải ra tay.

Nhân lúc lão hán ngất xỉu, Triệu Khách đi vào căn nhà của lão hán, xem bên trong có manh mối gì không.

Chẳng mấy chốc, Triệu Khách cau mày đi ra ngoài, bên trong không có cái gì, thậm chí không có cả một bức ảnh.

Có thể đã trải qua thảm kịch cửa nát nhà tan trong vòng một đêm, lão hán đã cất ảnh chụp của tất cả người nhà đi.

Điều này khiến Triệu Khách vồ hụt, cũng không tìm được cái gì.

"Ồ!"

Nhưng lúc Triệu Khách rời khỏi phòng, đột nhiên chú ý tới hình như bên trong tượng đá ngã vỡ nát có thứ gì đó.

Hắn đá văng mảnh đá vỡ vụn ra, thì ra bên trong tượng đá này cũng trống không.

Thậm chí còn không phải là đá, chỉ là một tầng ngụy trang bề ngoài trông như tảng đá mà thôi.

Nhưng lại thấy trên cái bệ tượng đá đặt một cái Bát Quái kính úp ngược, phía trên Bát Quái kính có một đồ vật màu đen và một cái túi vải trắng đóng kín.

"Là ngọn nến!"

Sau khi Triệu Khách nghiên cứu cẩn thận, phát hiện thứ màu đen này giống sáp do ngọn nến thiêu đốt để lại.

Về phần tại sao là màu đen, Triệu Khách cũng không rõ ràng.

Sau khi Triệu Khách mở cái túi màu trắng kia ra, bên trong lại là một túm tóc màu đen, còn có móng tay và một chiếc răng.

Triệu Khách nhìn thế nào cũng không thấy cái tượng đá này là đồ tốt, nhưng Triệu Khách không rõ rốt cuộc trong đó là cái gì.

Sau khi suy nghĩ một chút, Triệu Khách trực tiếp cất đồ vào trong sách tem.

Tuy hắn không biết nhưng chắc chắn có người biết, vẫn là câu châm ngôn kia, nhà có người già như có bảo bối.

Triệu Khách dự định tiến vào Đại Hạ đỉnh hỏi lai lịch nữ nhân này một chút, thuận tiện để lão yêu quái Thuỷ Lộc này xem rốt cuộc thứ đồ chơi này là tà thuật gì, có lẽ sẽ có thu hoạch không tưởng tượng được.

Bình Luận (0)
Comment