Lưu Gia ăn hai miếng thịt, cuối cùng cảm giác đói bụng đã giảm đi rất nhiều, nghe thấy Triệu Khách hỏi như vậy, nhíu mày nói: "Hơi nhạt."
Vừa nói xong, lúc này thấy Triệu Khách đột nhiên lấy ra từng bình gia vị từ trong sách tem, có muối, hồ tiêu, cây thì là, còn có lao can ma.
"Tùy tiện dùng, nhưng... 10 điểm bưu điện."
Lưu Gia ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Triệu Khách, ánh mắt trở nên cổ quái.
"Có phải ngươi nghèo đến điên rồi không?? Bán cả đồ gia vị, còn 10 điểm bưu điện?"
Lưu Gia trợn to mắt, ánh mắt nhìn Triệu Khách thật sự không thể tin được, trên thế giới lại có nam nhân keo kiệt như thế.
Trong hiện thực, ăn một bát bún gạo, muối, ớt, dấm còn cho bao nhiêu cũng được, tên này lại bán cả đồ gia vị? Chẳng lẽ hắn không ngại??
Nhưng Triệu Khách chẳng những không đỏ mặt, ngược lại nghiêm túc nói: "Việc làm ăn nhỏ, cũng không thể ghi sổ nợ."
"Ha ha, thật sự nhỏ!"
Tuy ngoài miệng Lưu Gia vẫn mắng chửi Triệu Khách, nhưng tay rất thành thật giao dịch cho Triệu Khách 10 điểm bưu điện.
Ánh mắt đầy ghét bỏ, nàng thề trong hiện thực loại Phượng Hoàng nam này trăm phần trăm không tìm thấy bạn gái, đáng đời chó độc thân.
Triệu Khách nhìn một cái, thật sự lấy được 20 điểm bưu điện đến tay, trong lòng không khỏi cảm thán, có đôi khi tiền lại dễ kiếm như vậy.
Tuy ít nhưng chân muỗi nhỏ cũng là thịt.
Cũng đừng trách Triệu Khách keo kiệt như thế, trên tay hắn thật sự thiếu điểm bưu điện.
E rằng không thể bán bánh bao hoàng kim lần thứ hai.
Nếu tình báo của kẻ nghiện thuốc không sai, vậy bánh bao hoàng kim sẽ bị vị tên gì gì đó kia... Dù sao là vị có thể phục chế dược vật cho phục chế số lượng lớn.
Sau cùng đưa đến kết quả...
Triệu Khách vừa nghĩ tới, có lẽ một ngày nào đó có người cầm bánh bao hoàng kim vàng óng ánh, ăn hết sạch sẽ ngay trước mặt hắn, đột nhiên cảm thấy có thiện cảm với vị đại dược thương Quỷ thị này.
"Nấc!"
Không lâu sau, cả miếng thịt bị Lưu Gia ăn như hổ đói không còn một miếng, dường như rất lâu rồi chưa từng ăn no như vậy.
Cảm giác đói bụng khiến Lưu Gia ăn lượng cơm gấp ba bình thường.
"Ngươi bị nhốt ở chỗ này bao lâu, lại bị đói thành dáng vẻ này??"
Triệu Khách đứng bên cạnh tò mò vặn hỏi.
"Không biết, có lẽ nửa tháng, có lẽ một tháng."
Lưu Gia lắc đầu, trên thực tế nàng đã chia đồ ăn hơn mười phần, trong lòng đánh giá tính toán thời gian, khoảng mỗi hai mươi bốn giờ ăn hết một phần, nhưng đã ăn hết đồ ăn.
Lại qua rất lâu, Lưu Gia còn chưa tìm được lối ra, Lưu Gia bị nhốt ở trong không gian này, cũng lo lắng bản thân có bị nhốt ở chỗ này đến chết hay không.
Đúng ngay lúc này, Triệu Khách xuất hiện.
"Bị nhốt lâu như vậy?"
Tuy trong lòng Triệu Khách có suy đoán, nhưng sau khi nghe thấy Lưu Gia nói nhe vậy, vẫn không nhịn được giật mình.
Nhìn cách ăn như quỷ chết đói của Lưu Gia, Triệu Khách tin tưởng Lưu Gia.
Lúc này, Triệu Khách nghĩ đến nhiệm vụ chính tuyến của mình, trong lòng đột nhiên ngửi được vì sao nhiệm vụ trong không gian khủng bố lần này lại có tiêu chuẩn thấp nhất, chỉ là chạy trốn mà thôi.
Sợ là, nếu không chạy ra được, rất có thể kết quả sẽ giống Lưu Gia, tiêu hao sạch sẽ đồ ăn ở trên người, dần đói chết ở nơi này.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Triệu Khách trở nên nặng nề.
"A?"
Lúc này, lỗ tai Triệu Khách khẽ động, ở nơi xa truyền đến một tràng tiếng bước chân nặng nề.
Tiếng bước chân rất nặng, dường như đối phương không cố sức che giấu bản thân.
Thấy thế, Triệu Khách và Lưu Gia nhìn nhau, nhanh chóng thổi tắt ngọn đèn trước mặt, hai người ẩn nấp trong bóng đêm, yên lặng chờ đợi.
Sau khoảng hai ba phút, chỉ thấy một bóng đen mơ hồ khập khễnh đi vào tầm mắt của bọn họ.
"Mùi máu tươi rất nồng."
Triệu Khách nhếch mũi lên, có thể ngửi được mùi máu tanh nồng nặc trên người đối phương.
Trong mảnh không gian hiện tại, trong không khí tràn ngập một luồng sương đen khiến ngũ giác của hắn chịu sự áp chế, thậm chí không thấy rõ bóng dáng của đối phương.
Chỉ có thể từ bóng lưng mơ hồ gián đoạn để đoán đây không phải Tiết Đào đã mất tích, dường như càng giống một người trưởng thành.
"Đi theo xem thử."
Triệu Khách và Lưu Gia đứng lên, lặng lẽ đi theo sau bóng dáng mơ hồ, đi dọc theo con đường nhỏ này về phía trước.
Chỉ là hai người đi theo đến đầu con đường nhỏ, bóng dáng của đối phương lại biến mất không thấy.
"Đợi chút, con đường này rất quen mắt... A, đây không phải cổng trường học à?"
Triệu Khách nhìn con đường quen thuộc xung quanh, lại nhìn lên đỉnh đầu.
Cửa sắt rách nát, sơn phía trên cũng đã mơ hồ nhưng có thể lờ mờ thấy được phía trên còn viết năm chữ to "Tiểu học đường Thiếp Quách".
Lượn quanh một vòng lớn, cuối cùng lại vòng về nơi này.
Nhưng cổng trường và bên trong trường khắp nơi rách nát, trông như đã bỏ hoang rất nhiều năm, trên mặt đất cũng mọc một tầng cỏ dại thật dày.
Cũng khó trách, Triệu Khách không thể nhận ra ngay được.
"Chắc hắn đã vào đây, ngươi nhìn trên mặt đất có vết máu."
Lưu Gia chỉ vết máu trên mặt đất lại chỉ trường học, quay đầu nói với Triệu Khách.
"Vào xem một chút!"
Đã chạy tới nơi này rồi, không có lý do gì không tiến vào xem một cái.
Triệu Khách cũng không muốn bị nhốt ở chỗ này quá lâu, tuy trong sách tem của hắn còn có rất nhiều đồ ăn, phần lớn đều là chuẩn bị cho thằng ngu Đồ phu chi hạp này.