Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 1193 - Chương 1193. Quái Vật

Chương 1193. Quái vật Chương 1193. Quái vật

Nếu hắn lấy ra để ăn, tiết kiệm một chút, kiên trì mấy tháng cũng không có vấn đề.

Nhưng trong lòng Triệu Khách lo lắng bệnh tình của lão gia tử, không muốn ở lại chỗ này quá lâu.

Cùng Lưu Gia một trước một sau đi vào trường học, chỉ thấy Lưu Gia lại cầm lấy ngọn đèn nát, đốt sáng.

"Lúc trước ta gặp một lão thái thái, nàng nói cho ta biết, trong ký túc xá này có một ác linh rất cường đại, chiếc đèn này có thể giúp chúng ta."

Lưu Gia vừa đi vừa khẽ kể lại những việc mình đã trải qua trong khoảng thời gian này cho Triệu Khách biết.

Đến một bước này, bọn họ không cần thiết đấu tranh nội bộ nữa, không liên thủ, có lẽ đừng ai mong còn sống sót rời đi.

Vị lão thái thái mà Lưu Gia gặp được, hình như là một vu bà nửa điên nửa tỉnh, Lưu Gia nhận được rất nhiều chỉ dẫn từ chỗ nàng, nhưng sau khi rời khỏi chỗ vu bà, nàng đã bị nhốt ở chỗ này, đi như thế nào cũng không ra được.

"Vậy vận khí của ngươi tốt hơn ta, ta gặp phải một con sâu."

Triệu Khách kể đơn giản việc mình gặp phải một lượt, hai người tự so sánh tin tức của mình, dường như tất cả manh mối có được đều chỉ về phía ác linh kia.

Điều này khiến trong lòng hai người càng thêm đề phòng, cất bước đi vào tòa nhà dạy học.

Trước mặt là từng gian phòng học rách nát, giống hệt với tình cảnh mà bọn họ nhìn thấy lúc tan học.

Hai người đi theo vết máu trên mặt đất, nhưng lúc đi đến lầu ngã rẽ cầu thang tầng ba, vết máu trên đất đã biến mất không thấy.

Trong thoáng chốc, hai người như nghe được tiếng đọc sách vang dội, tiếng đọc càng lúc càng lớn, dường như truyền ra từ từng gian phòng học.

Trước mắt rõ ràng là trường học rách nát, sao có thể có tiếng đọc sách.

Nhưng Triệu Khách đã tập mãi thành thói quen với những việc kỳ quái này, căn bản không để ở trong lòng.

"Bên này!"

Lưu Gia là một nữ hài cũng không hề sợ hãi, đi lên phía trước theo tiếng đọc sách, đi đến trước cửa sổ một gian phòng học.

Ánh mắt nhìn vào trong theo cửa sổ thủy tinh...

Trong chốc lát đồng tử Lưu Gia co rụt lại, vẻ mặt hồng hào như bị rút sạch trong nháy mắt, trở nên trắng bệch, thân thể nhanh chóng nhào về phía Triệu Khách, thét to: "Chạy!"

Triệu Khách đi theo phía sau, thậm chí không kịp nhìn rốt cuộc trong phòng học là cái gì, nhưng từ đầu tới cuối vẫn duy trì sự cảnh giác cao độ, ngay lúc Lưu Gia nhào tới đã một tay nắm lấy cánh tay Lưu Gia, hai chân đạp một cái, thân thể bay lùi ra ngoài.

"Ầm!"

Cùng lúc hai người bay ra ngoài, kính trong phòng học ầm vang vỡ vụn, tiếng thủy tinh nổ “ầm ầm ầm”, mảnh vỡ thủy tinh như viên đạn bắn tung tóe.

"Rống!!!"

Ở trong phòng học truyền đến một tiếng kêu kỳ quái như sấm rền, cứ như một con cọp bị đeo khẩu trang trên miệng còn đang liều mạng gầm rú.

Tiếng gầm đè nén khiến nhịp tim của Triệu Khách cũng tăng lên gấp đôi, hai người Lưu Gia không hẹn mà cùng nín thở.

Cánh tay màu xám xanh còn to hơn eo Triệu Khách, đồng thời mang theo một mùi hôi thối nồng nặc, loại mùi này khiến Triệu Khách nghĩ đến mùi cá đã hư thối được một nửa.

Vách tường phòng học đối mặt với chủ nhân của cánh tay này lại mỏng manh như một trang giấy.

Theo một tiếng ầm ầm thật lớn, cuối cùng Triệu Khách đã nhìn thấy toàn cảnh của thứ đồ chơi này.

Rất khó hình dung thứ này là quái vật gì, chân trước thô to tương tự cánh tay nhân loại, chỉ là thân thể cồng kềnh, chất đống từng tầng mỡ màu xanh, trông như một cái bướu thịt.

Điều kỳ quái nhất là đầu quái vật này không có mắt, cả cái đầu trông như một hình tam giác, mũi nhọn hình tam giác như một ống thịt nhô ra rất nhiều xúc tu thật nhỏ từ bên trong.

Những xúc tu này đang vung lên trong không khí, dường như ngửi được mùi hương trên thân hai người Triệu Khách và Lưu Gia.

Quái vật bắt đầu hưng phấn lay động thân thể, chân sau như con cóc đột nhiên đạp một cái, nghiền nát cả mặt đất phía sau vách tường.

Thân thể to lớn như núi, va chạm thẳng về phía hai người.

"Né tránh!"

Triệu Khách thay đổi sắc mặt, vội vàng đẩy Lưu Gia trong ngực ra, đồng thời thôi động Giảo hồ tam ảnh, thân thể nhanh chóng trở nên mơ hồ, lúc xuất hiện lại đã ở một bên hành lang khác.

So sánh với tốc độ chớp mắt đã đi của Triệu Khách, sắc mặt Lưu Gia lạnh băng, thân thể nhanh chóng bao trùm một tầng sương đen, để lại mấy tàn ảnh như là quỷ mị trong không khí, theo sát sau lưng Triệu Khách.

"Oanh!"

Theo cục gạch xi măng vỡ vụn toác ra, chân trước cường tráng khiến quái vật này như là tinh tinh, bộc phát ra tốc độ hoàn toàn không xứng với thân thể.

Dường như đã xác định Triệu Khách và Lưu Gia, nó phát ra tiếng cười ngây ngô như trẻ nhỏ, đuổi theo hai người.

"Đi!"

Hai đạo Vô Tướng kiếm kinh bị Triệu Khách vẫy tay một cái đâm về phía thân thể quái vật, nhưng kiếm mang có thể nhẹ nhàng chém cả kim loại chém vào trên người quái vật này không để lại một đường vết rách nào.

"Không có tác dụng?"

Ánh mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm quái vật sau lưng, trong mắt sinh ra vẻ hoang mang.

"Để ta!!"

Thấy một kích của Triệu Khách không có tác dụng, một đoàn sương đen xung quanh Lưu Gia nhanh chóng ngưng hình ở trước mặt quái vật, theo một tiếng ầm vang, sương đen lập tức nổ tung.

Bình Luận (0)
Comment