Nôn khan một hồi lâu, Vương Hằng mới dần quen với hoàn cảnh xung quanh, đợi đến khi thấy những cái rương gỗ lớn đặt bên cạnh.
Đôi mắt Vương Hằng lập tức sáng lên, bước nhanh đi đến bên cạnh cái rương.
Hắn ta ngậm đèn pin trong miệng, một tay khác buông búa xuống, chỉ thấy Vương Hằng cẩn thận giơ cái tay quấn băng gạc lên cao đề phòng nước bị bắn tung tóe, dùng một tay cẩn thận mở cái rương trước mặt.
Theo cái rương bị mở ra, con mắt Vương Hằng cẩn thận nhìn qua trong rương, đợi sau khi thấy trong rương đều là sách giáo khoa mục nát, vẻ mặt xúi quẩy buông nắp rương xuống.
"Ầm!"
Tiếng vang nặng nề quanh quẩn trong đường hầm khiến trái tim Vương Hằng đột nhiên đập nhanh hơn, chân tay co cóng quan sát xung quanh.
Đến khi tiếng động dần biến mất, lúc này Vương Hằng mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là trái tim Vương Hằng vừa hạ xuống lồng ngực, đột nhiên có một bàn tay vỗ mạnh vào vai Vương Hằng.
"A!"
Hầm trú ẩn tối tăm không có ánh sáng, một tay nện ở trên vai hắn ta, dù Vương Hằng gan trộm to như trời, lúc này cũng thiếu chút quỳ trên mặt đất, thân thể cứng ngắc ở nơi đó.
Dường như cơ bắp cả người đều biến thành tảng đá, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được.
Lúc này, chỉ thấy cái tay kia cầm lấy đèn pin trong tay Vương Hằng.
"Ngươi tới nơi này làm gì??"
Ánh sáng đèn pin chiếu xạ vào khuôn mặt Vương Hằng, Triệu Khách thật sự cảm thấy vì Vương Hằng xuất hiện ở đây.
Vốn tưởng là Tiết Đào, Lưu Gia, hoặc là thứ nào đó không sạch sẽ, nhưng Triệu Khách thật sự không ngờ người xuất hiện lại là phụ thân Vương Vi, Vương Hằng.
Hắn ta bị hắn chặt đứt bốn ngón tay ở quán mạt chược, theo lý tên này nên đi đến bệnh viện.
Nhưng Triệu Khách nhìn thoáng qua cái tay bị thương của Vương Hằng, cách băng bó lộn xộn không chuyên nghiệp, e rằng bác sĩ trong phòng khám bệnh băng bó cũng chuyên nghiệp hơn thế này.
Triệu Khách thấy thế nào cũng giống như Vương Hằng tự băng bó vết thương cho mình.
Điều này khiến Triệu Khách càng thấy kỳ quái, Vương Hằng bị chặt ngón tay không đi bệnh viện, ngược lại chạy đến nơi đây?
Điều này không khỏi khiến Triệu Khách nghĩ đến, trước đó hắn và Lưu Gia đuổi theo một người, trên người cũng có mùi máu tươi nồng nặc.
Vừa nghĩ tới đó, Triệu Khách không khỏi híp mắt lại, đưa tay một phát bắt được cổ Vương Hằng, nhấc hắn ta lên từ trong nước đọng.
"Này, ta đang hỏi ngươi đấy!"
Vương Hằng giật mình, nghe được tiếng quát của Triệu Khách, lúc này mới nhận ra trước mặt mình là một người sống.
Vừa nghĩ rõ ràng đối phương là người sống, đầu óc Vương Hằng bắt đầu chuyển động, đang suy nghĩ thân phận của đối phương.
Đã thấy Triệu Khách chuyển đèn pin khỏi mặt Vương Hằng, dựa vào ánh sáng đèn pin bên cạnh, lúc này Vương Hằng mới nhìn rõ ràng Triệu Khách trước mặt.
Trong chốc lát Vương Hằng hơi ngạc nhiên, đang muốn mở miệng nói chuyện, nhưng liếc mắt nhìn sang bên cạnh đã thấy một khuôn mặt người dần rõ ràng trong nước đọng sau lưng Triệu Khách, lặng lẽ thò đầu ra từ trong nước đọng.
Nhìn cái đầu thò ra từ mặt nước sau lưng Triệu Khách, Vương Hằng phát ra một tiếng kêu kỳ quái lập tức ngất đi.
Triệu Khách thấy thế, không khỏi nhướn mày, lá gan nhỏ như vậy còn chạy tới nơi này??
Quay đầu nhìn thoáng qua nước đọng sau lưng, rõ ràng cái đầu đã hư thối kia là một cái đầu không biết trôi đến từ nơi nào.
Thấy thế, Triệu Khách suy nghĩ, thật ra trong lòng cũng không tính đưa Vương Hằng theo.
Loại phế vật này, giết hắn ta thì Triệu Khách cũng ghét bỏ làm bẩn tay hắn, chứ đừng nói đến dẫn theo.
Hắn cũng không phải tên đại thánh nhân Tề Lượng kia, Triệu Khách không muốn làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Ngay lúc Triệu Khách định tiện tay ném hắn ta ra, để hắn ta tự sinh tự diệt.
Quyển nhật ký trong sách tem của Triệu Khách đột nhiên sinh ra tiếng động khác lạ, quyển sổ bắt đầu rung động kịch liệt ở trong sách tem.
Trong lòng Triệu Khách khẽ động, lúc này mới nhớ tới hắn còn có một nhiệm vụ chi nhánh.
Chẳng lẽ tên phế vật này có liên quan với nhiệm vụ chi nhánh?
Triệu Khách gọi ra sách tem, lấy quyển nhật ký ra.
Chỉ thấy quyển sổ lại trở nên nóng hổi trên tay Triệu Khách, quyển nhật ký bị lật ra, chỉ thấy trong quyển nhật ký trống không lại xuất hiện hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, cứu hắn!
Nhìn chữ trồi lên trong quyển nhật ký, Triệu Khách nhíu mày, thử dò hỏi: "Vương Vi?"
Xung quanh trống rỗng, ngoại trừ cái đầu người trong ao, Triệu Khách không thấy thứ gì khác nữa.
Quyển nhật ký không tiếp tục đáp lại Triệu Khách.
Thấy thế, vẻ mặt Triệu Khách trở nên khó coi, tiện tay ném Vương Hằng ở trên cái rương, giọng nói không tốt: "Ta dựa vào cái gì cứu hắn, ta không phải bảo mẫu nhà các ngươi, cũng không phải cảnh sát nhân dân, càng không phải nhân viên cứu hỏa."
Triệu Khách nói xong, con mắt vẫn nhìn chằm chằm quyển nhật ký.
Chỉ thấy trên mặt giấy trống không của quyển nhật ký bắt đầu sinh ra vết cắt lung tung rối loạn, như một hài tử nắm bút tùy ý vẽ xấu ở phía trên.
"Xì xì xì xì......"
Nghệ thuật trừu tượng lung tung rối loạn, Triệu Khách nhìn hồi lâu, ngạc nhiên không hiểu có ý gì.
Nhưng đại khái có thể thấy một cái đầu rất kỳ quái, đầu như có hai mặt, một trước một sau, còn có một tiểu nhân bị kẹp ở giữa hai khuôn mặt.
"Ngươi có thể viết chữ không? Ta thật sự xem không hiểu."
Triệu Khách không cảm thấy hắn là một người có sức tưởng tượng phong phú.