Làm đồ ăn còn được, nhưng để hắn thử đi tìm hiểu một bộ tác phẩm trừu tượng này, bây giờ Triệu Khách chưa có năng lực đó, cũng không có hứng thú đó.
Hiện tại, hắn càng muốn biết rốt cuộc Vương Vi này đang ở nơi nào, nhưng Triệu Khách cũng không nhận được bất kỳ đáp lại nào.
Sau khi thử kêu mấy lần, quyển nhật ký lại khôi phục yên tĩnh.
Thấy thế, Triệu Khách chỉ có thể trả quyển nhật ký về một lần nữa, suy nghĩ rốt cuộc bộ tranh trừu tượng kia có ý gì.
Tiến lên vỗ vào mặt Vương Hằng, thấy Vương Hằng đã ngất xỉu, Triệu Khách dứt khoát nắm đầu của hắn ta, ấn hắn ta vào trong nước.
"Ọc ọc..."
Nước thối lạnh băng khiến Vương Hằng bị kích thích tỉnh lại từ trong ngất xỉu, vừa mở mắt lại ọc ọc uống mấy ngụm nước thối lớn, hai tay bắt đầu liều mạng giằng co.
Lúc này, Triệu Khách nhấc Vương Hằng lên từ trong nước.
Vừa ra khỏi mặt nước, Vương Hằng đã há to miệng nôn mửa, khuôn mặt lúc sáng lúc tối, muốn nổi giận lại không dám.
Một đôi mắt linh lợi đảo quanh bốn phía, cho đến khi nhìn thấy rìu trên đất, trong ánh mắt Vương Hằng không khỏi sinh ra mấy phần biến hóa, nhưng lại bị Vương Hằng nhanh chóng giấu đi.
Nhưng hắn ta cũng không biết, dù bản thân che giấu rất nhanh, cũng không chạy nổi con mắt Triệu Khách.
Triệu Khách cười lạnh, ném Vương Hằng sang một bên.
"Nói một chút đi, ngươi tới nơi này làm gì, nhưng đừng nói cho ta biết ngươi đến du lịch nghỉ phép."
Lúc Triệu Khách nói chuyện còn thuận tay nhấc cái rìu trên mặt đất lên, trên rìu còn mang theo vết máu bị Triệu Khách nắm trên tay, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Vương Hằng.
"Ta..."
Vương Hằng há hốc mồm, sau khi thấy Triệu Khách xách cây búa trên tay, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi.
Cho đến khi Vương Hằng dựa vào ánh sáng của đèn pin cầm tay, thấy ánh mắt Triệu Khách vô tình hay cố ý nhìn về phía bắp đùi của mình, sắc mặt Vương Hằng lập tức thay đổi.
"Ta... Ta là chạy... Chạy trốn giữ mạng."
Vương Hằng nói xong, đầu óc cũng bắt đầu rõ ràng, vội vàng nói: "Ta đã giết người, tên Cẩu bàn tử kia còn muốn đoạt tiền của ta, bị ta dùng rìu chém chết, ta biết nơi này có hầm trú ẩn, muốn trốn vào."
Vương Hằng nói nửa thật nửa giả, kinh nghiệm bị người ta đòi nợ nhiều năm khiến hắn ta luyện thành năng lực nói dối, giọt nước không lọt.
Triệu Khách nhìn vết máu trên rìu, cùng quần áo dính đỏ của Vương Hằng.
Hình như thật sự có chuyện như vậy, ít nhất mùi máu tươi trên quần áo mang theo vị rỉ sắt nhàn nhạt, là hương vị máu người.
Về phần Vương Hằng, ít nhất Triệu Khách tin tưởng phần giết người này.
Về phần đoạn sau, nhìn ánh mắt Vương Hằng lấp lóe, Triệu Khách biết tên này đang nói dối.
Triệu Khách rất tò mò, rốt cuộc hắn ta tới nơi này làm gì?
Cộng thêm trên người Vương Hằng như có manh mối hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, Triệu Khách suy nghĩ, không vạch trần sơ hở trong lời nói của Vương Hằng.
Hắn giả ngu nói: "Ồ, hóa ra là vậy, vậy có phải ta nên đưa ngươi đến sở cảnh sát không, tin tưởng có thể đổi không ít tiền thưởng."
Vương Hằng nghe vậy sắc mặt cứng đờ, chợt cười khan nói: "Vậy chúng ta cũng phải đi ra ngoài trước mới được, chỗ này rất quỷ quái, ta đi hai vòng căn bản không ra được."
"Không ra được!!"
Tin tức này khiến Triệu Khách hơi bất ngờ, vốn tưởng Vương Hằng đi vào sau hắn, không ngờ tên này còn đi vào sớm hơn cả hắn.
"Vậy ngươi có thấy một con quái vật không?"
Vương Hằng lắc đầu, nhưng suy nghĩ một chút nói: "Cũng là trước đó không lâu, ta nghe được tiếng động kỳ quái."
Triệu Khách nghe xong, đã hiểu là Vương Hằng vận khí tốt, vừa hay đi khác đường với tam giác quái.
Nếu hắn ta thật sự gặp được tam giác quái, e rằng hiện tại cũng không có khả năng còn sống đứng ở đây.
"Đi thôi, vì tiền thưởng, ta sẽ hạ mình một chút, ngươi đi trước dẫn đường, ta cảnh cáo ngươi đừng giở trò với ta, nếu không..."
Triệu Khách lắc cái búa trên tay, vừa chỉ cái đầu người trong nước đọng ở dưới người, ý cảnh cáo đã rõ ràng.
Mặc dù Vương Hằng biết Triệu Khách lại cảnh cáo mình, nhưng trong lòng vẫn nhẹ nhàng thở ra.
Ít nhất đối phương để ý tiền thưởng, dường như sẽ không thương tổn hắn ta.
Leo xuống từ trên cái rương, Vương Hằng cất bước đi về phía trước.
Triệu Khách thì đi theo ở phía sau, vừa đi vừa suy nghĩ, mục đích của Vương Hằng tới nơi này và hiện tại tam giác quái đang núp ở nơi nào.
"Hiểu Đông, ngươi chạy cái gì?"
Một bên khác, Tiết Đào cũng không biết mình chạy tới nơi nào.
Chỉ biết là, hình như mình đã chạy khỏi trường học kia, lại nhìn xung quanh, trên đường phố lạnh băng bị bao bọc một tầng sương mù.
Cửa hàng đã đóng cửa, không gian tiêu điều rách nát khiến Tiết Đào hơi không biết làm sao, không biết tiếp theo nên làm cái gì.
Hắn ta đưa tay tát vào mặt một cái, xác định bản thân không nằm mơ.
Tiết Đào đi về phía trước dọc theo con đường, hắn ta xác định trước đó mình không nhìn nhầm, thật sự là thấy được khuôn mặt giống Lâm Hiểu Đông như đúc.
Chẳng lẽ người kia là giả.
Tiết Đào cố gắng suy nghĩ, muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng đầu óc hắn ta ngu dốt, hình như càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng buồn rầu, thuận tay nhặt cục gạch trên đất, đập vào đầu mình, mắng: "Sắp chết rồi, không nghĩ, cùng lắm thì lão tử không chơi nữa!"