Bắt đầu từ lúc nàng ngồi ở chỗ đó, đã không ngừng nói với người bên cạnh, vừa nhìn đã biết Triệu Khách là kẻ phá của, nếu không cũng là nhà giàu mới nổi, mãi đến khi Triệu Khách ngoảnh lại, nữ nhân mới yên lặng một chút, thật sự không biết tất cả những lời nói trước đó đã bị Lôi Mẫu nghe được rõ ràng.
“Ừm, thế giới luôn có nhiều rác rưởi như thế, nhưng có một vài lúc rác rưởi lướt qua bên cạnh ngươi, ngươi chỉ có thể né tránh nó, vì ngươi đạp xuống dù giẫm nổ nó, trên chân của ngươi cũng bị dính rác rưởi.”
Triệu Khách an ủi Lôi Mẫu, đồng thời gọi nữ tiếp viên hàng không đến, khẽ nói: “Thật xin lỗi, ta bị tụt huyết áp, có bánh kẹo không.”
“Có.”
Nữ tiếp viên hàng không nhanh chóng lấy ra một cái kẹo mút ở trong túi đưa cho Triệu Khách, Triệu Khách nhận lấy kẹo, ngậm kẹo ở trong miệng, nhưng lúc cho kẹo vào trong miệng lại không có vị gì, vì lúc này Lôi Mẫu đã tiếp quản vị giác của Triệu Khách.
“Ong…”
Ngồi máy bay bốn tiếng, thật ra Triệu Khách cũng không quá mệt mỏi, Triệu Khách lật xem từng tờ danh sách đổi, mệt mỏi lại nằm nghỉ một chút.
Lúc này, nữ tiếp viên hàng không đi tới đưa bánh mì bơ vừa được nướng xong, nói: “Tiên sinh, cái này là bánh mì vừa nướng xong, chúng ta đã tiến vào Quý Châu, có lẽ khoảng 30 phút nữa là đến sân bay.”
“Cảm ơn.”
Triệu Khách nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm, tầng mây không quá dày, Triệu Khách có thể thấy rừng núi đã bị thu nhỏ ở phía dưới máy bay.
Chỉ là bị thu quá nhỏ, có rất nhiều chi tiết lại không nhìn rõ lắm, nhưng lúc này trong lòng Triệu Khách khẽ động, quan sát xung quanh, lúc xác định không ai chú ý đến mình.
Hắn lặng lẽ kích hoạt năng lực đặc thù của Hư không nhãn, tròng mắt hư không.
Một tròng mắt màu xanh trong suốt bay ra từ mi tâm của Triệu Khách, loại thị giác lơ lửng ở giữa không trung này giống với cảm giác khi hắn trôi nổi ở Quỷ thị.
Bởi vì hắn có thêm năng lực gia tăng sự khống chế chính xác của tem Khôi lỗi sư, Triệu Khách hơi không chế một chút là thuần thục.
Nhưng Hư không nhãn tiêu hao một khoản điểm bưu điện không hề nhỏ, cả 3 điểm bưu điện.
Sau khi thao túng tròng mắt hư không đảo quanh một vòng trên không trung, tròng mắt xuyên qua cabin, trực tiếp nhìn phía dưới cabin, cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy một khoảng rừng núi rộng lớn hiện ra trong mắt mình.
Tuy tròng mắt hư không này không thể hưởng thụ năng lực của Hoàng kim đồng, nhưng bản thân con tem Hư không nhãn đã có năng lực động thái thị giác, mặc dù tốc độ của máy bay rất nhanh lại không ảnh hưởng đến tầm nhìn của hắn, hơn nữa khu vực tứ tượng cũng không khó tìm lắm.
Có lẽ loại địa hình này rất hiếm thấy ở thời cổ, nhưng nhìn ở thời hiện đại, với sự bùng nổ dân số và sự phát triển mạnh mẽ của khoa học kỹ thuật thời nay đã thúc đẩy việc khai thác du lịch cực kỳ mạnh mẽ, nơi này đã trở nên rất dễ tìm.
Với sự tiện lợi của máy bay, khoảng rừng núi trước mặt đã bị Triệu Khách đặt ở trong tầm mắt.
Chỉ thấy phía dưới có rất nhiều ngọn núi kỳ quái, không giống với vùng đồng bằng Trung Nguyên, thế núi ở nơi này hiện ra vẻ tây cao đông thấp, vùng núi bao phủ, cao nguyên, đồi núi, thung lũng.
Tất nhiên địa hình đa dạng đã sáng tạo ra rất nhiều điểm kỳ thú, một số dân tộc thiểu số cắm rễ ở trong núi, ngược lại đã trở thành điểm đặc sắc của nơi này.
“Hả, đó là gì??”
Triệu Khách đột nhiên loáng thoáng thấy một cái hố sụt cực lớn trong dãy núi, phía dưới hố sụt như có một gốc cây, chỉ là cái hố quá sâu, vị trí của hắn lại quá cao, căn bản không nhìn rõ rốt cuộc là cái gì.
Ngược lại hắn chú ý đến hình như hoàn cảnh xung quanh hố sụt này là nơi sâu trong rừng, một con sông lớn đang chảy qua bên trái hố sụt.
Nhưng đối với Triệu Khách đây chỉ là một chi tiết nhỏ, trong núi rừng có rất nhiều địa hình kỳ lạ, chỉ có điều bây giờ chưa bị khai thác thành khu du lịch mà thôi.
“Nơi đó!”
Ngay lúc này, trong lòng Triệu Khách giật mình, chỉ thấy ở đằng xa có một thôn trại quy mô rất to lớn, xây dựa lưng vào núi, một con sông lớn cuồn cuộn chạy xiết phía trước thôn trại.
Núi, rừng, người, sông, đây là khu vực tứ tượng.
Chỉ có điều cách quá xa, Triệu Khách không nhìn rõ lắm rốt cuộc nơi đó là ở đâu, nhưng có thể thấy những thôn trại Miêu tộc đó rất dày đặc, dường như là một khu du lịch.
Sau khi yên lặng quan sát một chút, Triệu Khách thu hồi tròng mắt hư không, nằm trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, máy bay đã đến sân bay.
Chỉ thấy máy bay còn chưa dừng hẳn, người ở cabin phía sau đã không kịp chờ đợi bắt đầu sắp xếp hành lý của mình, một đoàn người nhanh chóng chen chúc ra cửa xuống.
“Triệu tiên sinh, ngài có thể xuống máy bay rồi.”
Triệu Khách cũng không có hành lý gì, tất cả đồ dùng đều ném vào trong sách tem, cho nên cũng không có đồ gì cần thu thập, trực tiếp đi xuống máy bay từ lối đi bên cạnh khoang hạng nhất, không cần chen chúc chung với những người khác.
“Thôi đi, không phải chỉ có chút tiền bẩn à, nhìn dáng vẻ hắn trắng trẻo như thế, biết đâu là tiểu bạch kiểm nhà ai đó.”